Cửa Tiệm Cổ Quái

Chương 2-2



Tất Phương nhìn thấy cảnh tượng này lập tức nói: “À tốt lắm, mọi thứ đều ở đây cả, hai cô cứ từ từ tìm đi, tôi về ngủ một giấc đây, đợi tin tốt của hai cô.” Lời vừa nói xong đã quay người bước đi.

Hứa Tâm An và Cầu Tái Ngọc tròn mắt nhìn bóng dáng anh ta khuất dạng sau cầu thang, một lúc sau mới hoàn hồn.

“Cậu xem đi, đây là loại người gì không biết.” Hứa Tâm An hét lên.

“Ừ, thần mà, ai chẳng có cá tính như vậy.” Nể tình bóng lưng đầy cuốn hút của Tất Phương, Cầu Tái Ngọc miễn cưỡng nói tốt cho anh ta.

“Đúng rồi đấy, nếu tham ăn, lười làm, lại bất lịch sự cũng coi là cá tính thì nam thần của cậu đúng là rất cá tính.” Hứa Tâm An thực sự không tức giận, cô nhất định phải tìm được Nến Hồn, tác thành nguyện vọng của anh ta!

Thần muốn chết, không ai được phép ngăn cản!

Hứa Tâm An nhanh nhẹn xắn ống tay áo, bắt đầu lục tìm trong đống hàng cũ, Cầu Tái Ngọc cũng phụ tìm giúp.

“Kho nhà cậu có danh mục hàng hóa không?”

“Có.” Hứa Tâm An đang cầm cuốn sổ danh mục hàng hóa. Thật ra ngay sau khi gọi điện cho cha Hứa, cô đã kiểm tra lại danh mục hàng hóa lưu kho trong máy tính. “Trong đây không có ‘Nến Hồn’ nào hết.” Bây giờ kiểm tra cả danh mục hàng hóa chép tay cũng không có.

Hết cách rồi, đành phải tìm kiếm từng món một thôi. Hứa Tâm An kiểm tra xong một hộp nữa, bên trong chỉ có vài món đồ để khắc bùa chú, cô dán giấy nhớ lên để đánh dấu rồi viết chú thích vào danh mục hàng hóa trong kho, sau đó mới đặt hộp đó qua một bên.

“Vậy làm sao biết được nhà cậu chắc chắn có Nến Hồn?”

“Tất Phương nói đó, nếu không có linh lực của Nến Hồn, hoặc là không còn người thừa kế sứ mệnh, tiệm nến sẽ đóng cửa.” Hứa Tâm An vừa kiểm tra một cái hộp khác vừa nói: “Tớ hỏi cha tớ rồi, cha nói tiệm nhà tớ đúng là tiệm Tìm Cái Chết. Nhưng ông ấy cũng không biết Nến Hồn để ở đâu. Tiệm nhà tớ đã trải qua nhiều đời như vậy, đồ đạc lộn xộn vô cùng. Nói thực lòng, tớ cũng không biết rốt cuộc có Nến Hồn hay không, nhưng giờ đã lâm vào cảnh này rồi đành cố tìm thử xem sao.” Hứa Tâm An kể lại tỉ mỉ cho cô bạn nghe về chuyện đã xảy ra đối với hai tiệm Tìm Cái Chết kia.

“Thế à?” Cầu Tái Ngọc cũng kiểm tra xong một cái túi, sau đó làm theo cách của Hứa Tâm An, dán giấy ghi chú lên: “Vậy Nến Hồn trông như thế nào? Có kí hiệu gì không? Có màu gì? Chiều dài chiều rộng ra sao? Tâm nến có gì đặc biệt không?”

“Cha tớ cũng không biết. Tất Phương nói là…” Hứa Tâm An dừng tay mở hộp: “Tớ quên hỏi rồi.”

Nến trong nhà cô đều biết hết cả, nên trước đó cứ đinh ninh rằng loại nào cô chưa thấy qua nhất định là Nến Hồn, nhưng khi Cầu Tái Ngọc hỏi vậy cô mới chợt ngộ ra: Năm đó, Tất Phương đem nến đến, chắc chắn anh ta biết rõ hình dáng của nó như thế nào.

“Vậy có cần lên trên hỏi đại thần một tiếng không?” vẻ mặt Cầu Tái Ngọc vô cùng mình đợi, chỉ thiếu chút nữa vẫy đuôi nói: Mau sai tớ lên đi!

Lên hỏi… “Khoan đã!” Hứa Tâm An đứng phắt dậy: “Anh ta vừa nói gì thế nhỉ? Nói anh ta muốn đi ngủ một giấc sao?”

“Đúng vậy.” Cầu Tái Ngọc gật đầu, sao vậy?

Hứa Tâm An hét lên:  “Anh ta ngủ ở đâu?!”

!!!

Phải rồi, anh ta ngủ ở đâu?!

Hứa Tâm An nổi giận đùng đùng lao về phía trước, Cầu Tái Ngọc theo sát ngay sau.

Chạy nhanh lên lầu xem thử.

Tất Phương đang say sưa ngủ trên giường của Hứa Tâm An, gối lên gối của cô, đắp bằng chăn của cô.

Cầu Tái Ngọc kéo Hứa Tâm An lại: “Bình tĩnh!”

“Làm sao mà bình tĩnh được!” Hứa Tâm An tức điên người, lục khắp phòng tìm vũ khí.

Cầu Tái Ngọc nhăn nhó khó xử, cũng đúng, chuyện này thật khó mà chịu đựng nổi, cũng không nói rõ được là ai “ức hiếp” ai.

Hứa Tâm An loay hoay cả buổi mới vớ được cây kiếm gỗ đào mà Cầu Tái Ngọc mang tới, nhưng chưa tới gần mép giường thì Tất Phương trên giường đã mở mắt ra, mỉm cười: “Tôi còn tưởng cô tìm được pháp khí lợi hại cỡ nào chứ.”

Trời ơi, đúng là vô liêm sỉ đến cùng cực! Chắc chắn tên này đã tu luyện tính vô liêm sỉ tới đẳng cấp thượng thừa mới có thể thành tinh thành yêu.

Hứa Tâm An bất chấp tất cả, cầm kiếm đâm anh ta.

Kiếm gỗ đâm trúng cái chăn, Tất Phương ha ha cười lăn cười bò. Như thể Hứa Tâm An đang gãi ngứa cho anh ta. Anh ta càng cười Hứa Tâm An càng tức hơn, đâm mỗi lúc một mạnh hơn.

Cây kiếm gỗ đào này dùng để thu phục yêu quái cơ mà? Sao không có tác dụng gì vậy?

Cầu Tái Ngọc thấy tình cảnh đó thù không khỏi ôm trán.

Đúng là không đỡ nổi, Hứa Tâm An nhà cô như đứa trẻ đang dỗi hờn, còn nam thần biến thành “nam thần kinh” trong vòng một nốt nhạc, tình cảnh thật khó chấp nhận.

Cầu Tái Ngọc ho lớn vài tiếng: “Tôi bảo này, có gì thì hai người bình tĩnh trò chuyện có phải hơn không?”

Hứa Tâm An tức giận chỉ kiếm vào mặt Tất Phương: “Người và yêu không có tiếng nói chung!”

Tất Phương cười đến nỗi tóc tai rối bời, khóe miệng nhếch lên, dứt khoát ngồi xuống đầu giường: “Trên ti-vi khi chiếu tới khúc này, thông thường người đứng kiểu đó nên nói, yêu nghiệt, mau hiện nguyên hình!”

Cầu Tái Ngọc tò mò: “Nguyên hình của anh như thế nào?”

Tất Phương và Hứa Tâm An đều nhìn cô nàng một cách khinh bỉ.

Sao phải cho cô biết.

Nhưng đây không phải trọng điểm!

“Anh!” Hứa Tâm An dùng giọng điệu “mau hiện nguyên hình” ra lệnh: “Cút khỏi nhà tôi ngay, để lại số điện thoại, tìm được Nến Hồn tôi sẽ thông báo cho anh.”

Truyện xuất bản được type và chia sẻ phi lợi nhuận với các bạn chưa có điều kiện tiếp cận sách, vui lòng không sao chép vì mục đích thương mại hay bất kỳ mục đích nào khác, nếu có hãy mua sách thật ủng hộ tác giả.

“Tôi từ chối.” Tất Phương ung dung gạt tóc lên, “Chỉ còn mỗi tiệm Tìm Cái Chết này mà thôi. Tôi phải chắc chắn tiệm còn tồn tại đến khi chủ tiệm về.”

Hứa Tâm An ngơ ngác vài giây, lập tức bình tĩnh lại.

Đúng rồi, cô lại bị anh ta làm cho hồ đồ. Tiệm tìm cái chết gặp nguy hiểm, tính mạng của cha con cô cũng đang bị đe dọa.

Hứa Tâm An đặt cây kiếm xuống, đẩy gọng kính: “Anh đi xuống, chúng ta qua phòng khách nói chuyện.”

“Không cần.” Tất Phương từ chối, “Tôi vội vã đi từ thành phố D về đây nên rất mệt. Không ăn, không uống, không ngủ, chỉ sợ cửa tiệm này cũng biến mất, may mà vẫn còn kịp. Mệt mỏi như vậy, tôi nghỉ ngơi một lát cũng dễ hiểu mà.”

Hứa Tâm An nghĩ một hồi, bèn kéo chiếc ghế ngồi xuống bên giường. Cầu Tái Ngọc cũng hành động y hệt.

Hai cô gái ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào Tất Phương, nhưng anh ta chẳng hề thấy ngượng ngùng.

“Tôi hỏi anh.” Hứa Tâm An cất tiếng: “Rốt cuộc Nến Hồn trông như thế nào?”

“Sao tôi biết được?” Không ngờ Tất Phương vặn lại.

Hứa Tâm An sắp phát điên: “Chính anh giao nó cho các gia tộc cơ mà? Sao anh lại không biết chứ?”

“Hồi đó thứ tôi đem tới là Linh Phù Hồn Hỏa, giúp các gia tộc hàng ma phong ấn nó trong nến. Thời đó nến còn là vật hiếm, rất nhiều nhà phải dùng đèn dầu. Tôi không nhớ rõ nữa, chỉ chắc chắn là bùa được phong ấn bên trong nến, sau đó cùng bàn bạc với tộc trưởng, thỏa thuận rằng việc kinh doanh nến phải được truyền từ đời này sang đời khác, bảo vệ tốt Linh Phù Hồn Hỏa. Đã qua bao nhiêu năm rồi, thời đại đổi thay, vật đổi sao dời, đèn dầu không còn được sử dụng nữa, thay thế bằng nến. Mà tới bây giờ vẫn có người dùng nến, nên Linh Phù Hồn Hỏa vẫn còn được phong ấn bên trong nến, có điều Nến Hồn của các gia tộc trông như thế nào thì tôi không rõ...”

Hứa Tâm An đờ mặt ra, hóa ra năm xưa thứ được đưa đến các gia tộc hàng ma chỉ là bán thành phẩm, các gia tộc còn phải tự gia công thêm? Chẳng phải nói đây là vũ khí phát sáng lợi hại nhất vũ trụ, có thể giết thần phục vụ ma, độc nhất vô nhị trên đời sao? Qua quýt lơ là như vậy có ổn không chứ?

Hứa Tâm An trừng mắt nhìn Tất Phương, Tất Phương vô tội nhìn cô: “Vậy nên người biết rõ Nến Hồn trông ra sao phải là cô mới đúng.”

Phải cái đầu anh ấy! Hứa Tâm An tức đến bốc hỏa mà không biết trút giận vào đâu, gặp phải yêu quái không đáng sợ, gặp phải loại yêu quái ăn hại thế này mới là tai họa.

Tốt thôi, tóm lại anh ta không biết Nến Hồn trông ra sao.

Hứa Tâm An cắn răng, hỏi sang vấn đề khác.

“Vậy hai tiệm trước bị kẻ nào hãm hại? Anh điều tra được chưa?”

“Tại sao phải điều tra?” Tất Phương hỏi lại.

Hứa Tâm An nuốt nước bọt: “Anh đi những hai tháng cơ mà? Tuy hai thành phố C và D cách nhau khá xa, nhưng nếu là con người, ngồi máy bay qua đó tìm những cửa tiệm kia cũng không quá hai tháng. Anh đi lâu như thế không phải vì nhận ra án mạng có điểm đáng ngờ nên mới điều tra thêm ư? Tiệm tìm cái chết mà anh mất bao công sức mới tìm được bị người khác ám hại, lẽ nào anh không muốn biết đã xảy ra chuyện gì hay sao? Không muốn biết chân tướng ư?”

“Không muốn, làm vậy mệt mỏi lắm, cũng chẳng liên quan đến tôi.”

Tất Phương nói rất thản nhiên: “Bản thân tôi cũng muốn chết, còn để ý người khác chết thế nào làm chi.”

Hứa Tâm An suýt rớt cằm, vị thần này, sao anh lại lạnh lùng thế?!

“Hơn nữa tôi không mất hai tháng vào chuyện đó, tìm kiếm tiệm Tìm Cái Chết này không thể nóng vội vì phải tốn rất nhiều công sức, nên tôi di dạo trước rồi nghỉ ngơi, ngủ vài giấc, sau đó mới tới thành phố C. Kết quả tiệm Tìm Cái Chết ở thành phố C biến mất, tôi lại tìm đến thành phố D, thế rồi mới vội vã về đây.”

Sao anh không chết lười luôn đi!

Hứa Tâm An đẩy gọng kính, nghiêm nghị tổng kết: “Bởi vậy mới nói, trên đường chông gai tìm tới cái chết, chướng ngại lớn nhất chính là sự lười biếng.”

Cầu Tái Ngọc bấm điện thoại, viết một câu dưa Hứa Tâm An xem.

“Dù sao trên phương diện tinh thần, thần linh vẫn còn một chút tính người.”

Hứa Tâm An quăng cho cô nàng một cái nhìn khinh bỉ: Cậu giỏi ghê cơ – còn cổ biến khuyết điểm thành ưu điểm nữa.

Cầu Tái Ngọc lấy lại điện thoại, ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn xem Hứa Tâm An tiếp tục đàm phán.

Hứa Tâm An lại đẩy gọng kính, lơ đi cái ngáp lười biếng của Tất Phương, nghiêm túc nói: “Nhưng hiện giờ sinh mệnh con người rất quan trọng, còn liên quan đến nhà tôi, vả lại chuyện này có dính dáng đến thần ma các anh, dù anh không điều tra rõ ràng thì cũng phải có suy đoán chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.