Một vị hàng ma
tên Hoàng Thiên Hạo đã bổ sung một câu: “Cốc nước hắn đưa cô uống có lẽ
là nước Tiêu Hồn, làm tiêu hao sức mạnh năng lực linh hồn của cô sau đó
sẽ dễ dàng đoạt lấy.”
Xem kìa, người ta lễ phép biết bao, trực
tiếp hỏi cô chứ không vòng vo, Hứa Tâm An nhanh nhảu tiếp lời: “Cốc nước đó không có mùi vị gì cả, giống như một cốc nước trắng bình thường
thôi, có khi là hắn thấy tôi không biết gì hết.”
“Năng lực linh
hồn của cô rất mạnh, điều đó hắn đã kiểm tra rồi, lẽ đương nhiên không
nên khinh địch như thế.” Lúc này vị hàng ma tên Phương Thư Lượng lên
tiếng: “Không gian trống đó là một loại ảo cảnh có tên Cảnh Giới Không.
Bình thường nó là một khung cảnh trắng xóa không nhìn thấy tận cùng hoặc là tối đen như mực. Không gian này sẽ càng lúc càng nhỏ hẹp để tạo áp
lực cực lớn với người bị rơi vào trong ảo cảnh, khiến người ấy hao tổn
toàn bộ tinh thần lúc nào không hay biết, mất đi ý chí. Lúc nãy cô nói
cảnh đầu tiên cô nhìn thấy là một không gian có phạm vi cố định không
biến đổi, vậy hơi kỳ lạ.”
“Kỳ lạ chỗ nào?” Hứa Tâm An không hiểu.
“Bước đầu tiên mà pháp sư hàng ma đối phó với ảo cảnh là khống chế phạm vi
lớn nhỏ và màu sắc của Cảnh Giới Không, tuy nhiên cô Hứa không biết pháp thuật, lẽ dĩ nhiên không làm được. Vậy sao Trần Bách Xuyên lại thả cô
đi?”
Hứa Tâm An không biết trả lời như thế nào.
“Tôi nghĩ
không phải Trần Bách Xuyên thả cô ấy đi đâu.” Hoàng Thiên Hạo nói: “Trần Bách Xuyên nghĩ đối phó với cô ấy rất đơn giản, cứ ngỡ rằng một cốc
nước Tiêu Hồn, một Cảnh Giới Không là có thể giải quyết cô ấy, kết quả
phát hiện Cảnh Giới Không lại bị khống chế. Hơn nữa Tất Phương còn tìm
ra cô Hứa, Trần Bách Xuyên không muốn xảy ra sơ sót nên đã dịch chuyển
cô Hứa sang một không gian khác, tiếp tục tục ảo cảnh công kích. Nhưng
cô Hứa đều đánh trả được, chống cự đến lúc đại thần Tất Phương đến cứu.”
Lời nói đầy ẩn ý, những người ngồi đây đều hiểu, đã uống nước Tiêu Hồn,
trong tình cảnh hoàn toàn không có phòng bị, trốn thoát được vô số công
kích, không phải điều mà người bình thường có thể làm được.
Có sao? Hứa Tâm An nhìn về phía Tất Phương. Đúng lúc này Tất Phương cũng
quay sang nhìn cô, Hứa Tâm An lập tức hiểu ra, Tất Phương không muốn để
những người ở đây biết được năng lực kỳ lạ kia của cô, không muốn họ
nghiên cứu cô. Cô khẽ gật đầu: “Ừm, Tất Phương có cho tôi một bùa hộ
thân, có lẽ nó đã giúp tôi.”
Hứa Tâm An nhìn Tất Phương, anh bèn gật đầu. Nếu không thỏa mãn tính hiếu kỳ của đám người này, họ sẽ hỏi mãi không thôi.
Hứa Tâm An lấy sợi dây chuyền lông vũ trong cổ áo cho mọi người xem, Tất
Phương nói: “Nhờ có nó tôi mới tìm được cô ấy, cô ấy cũng nhờ vào nó mới chống cự được những công kích trong ảo cảnh của Trần Bách Xuyên.”
Long Tử Vy hỏi: “Tâm An là đứa trẻ kế thừa sứ mệnh của hai nhà Long, Hứa,
trong người mang dòng máu gia tộc hàng ma ưu tú nhất, được thiên phú
nhất. Có lẽ đây cũng là một trong các nguyên nhân.”
Đổng Khê chau mày: “Chuyện liên hôn trong gia tộc hàng ma không ít, nhưng tôi chưa
từng nghe nói đứa trẻ do người của hai gia tộc hàng ma sinh ra có thiên
phú, hơn nữa nhà họ Hứa cũng đã rút khỏi giới hàng ma từ lâu, khả năng
hàng ma cũng thất truyền rồi.”
Hoàng Thiên Hạo nói: “Chị Vy đã
nói, cô Hứa là người thừa kế tiệm Tìm Cái Chết. Các tiệm Tìm Cái Chết
trước giờ không qua lại với nhau, chưa từng xảy ra chuyện hai người thừa kế kết hôn sinh con. Người thừa kế có thân phận đặc biệt, không phải là pháp sư hàng ma nào cũng có thể đảm nhận.”
Long Tử Vy gật đầu:
“Người thừa kế có năng lực linh hồn mạnh nhất, hơn nữa bất tri bất giác
luôn có chỉ dẫn. Lúc em gái tôi lên mười, đột nhiên nó chạy đến nói với
cha tôi, nó biết nó là người thừa kế tiệm Tìm Cái Chết. Điều này rất
giống với cha tôi năm xưa. Cha tôi nói lúc ông ấy còn nhỏ, một hôm luyện công đột nhiên phát hiện ra sức mệnh của mình. Hơn nữa, năng lực linh
hồn và thiên bẩm hàng ma của em gái tôi đều vượt xa tôi.”
Hứa Tâm An cầm cốc trà uống một ngụm. Cô không có điểm nào giống cả, lúc còn
nhỏ cô biết mình phải thừa kế tiệm nến do cô là con một. Tuy nhiên cô
không hề muốn kinh doanh tiệm nến, chỉ muốn mở tiệm cà phê sách, song cô khuyên cha mình rất lâu mà không thành công nên mới cắn răng làm đại.
Vì vậy, cô không có pháp thuật cũng không có thần linh nào chỉ dẫn cô
cả, rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ?
“Tôi nghĩ những chuyện đó đều
không phải vấn đề.” Hứa Tâm An phát biểu ý kiến của mình: “Bây giờ câu
đố không phải ở phía tôi, tôi làm sao thoát ra được không quan trọng.
Quan trọng là tại sao tên Trần Bách Xuyên đó lại muốn giết chủ tiệm Tìm
Cái Chết. Còn nữa, mọi người lúc này cứ nhắc đến chuyện các tiệm Tìm Cái Chết không qua lại với nhau, trong giới hàng ma cũng có rất ít người
biết được chuyện đó đúng không?”
Mọi người đều gật đầu.
“Vậy tên Trần Bách Xuyên làm sao biết được? Ngoài ciệc tôi bất cẩn đăng tin
lên mạng, sao hắn biết được hai tiệm kia? Còn tiệm Tìm Cái Chết đã bị
hại mà chúng ta chưa biết không? Hoặc là hắn đã tìm được tiệm Tìm Cái
Chết nào đó nhưng vẫn chưa ra tay.”
“Cũng có khả năng đó.” Đổng
Khê nói: “Bắn bố trí kết giới có lẽ là muốn đối phó với chủ tiệm tiệm
Tìm Cái Chết khác, đối phương là một cao thủ. Chỉ là Trần Bách Xuyên
chưa kịp hành động, lên mạng gặp phải cô Hứa, hắn mới quyết định ra tay
với kẻ yếu hơn, không ngờ lại xảy ra sơ sót.”
Như thế xem ra hợp
lý hơn nhiều, Long Tử Vy lên tiếng: “Cũng có thể không nhất định là tiệm Tìm Cái Chết. Nếu hắn chỉ muốn chiếm lấy cường hồn, vậy mục tiêu của
hắn chính là những người có cường hồi rồi. So với chủ tiệm Tìm Cái Chết, cao thủ trong giới hàng ma có cường hồ dễ tìm hơn nhiều. Hắn bày bố
những kết giới đó có lẽ để chuẩn bị cho việc này.”
“Rất có lý.”
Phương Thư Lượng tiếp lời: “Vậy chúng ta nên làm gì đây, vừa tìm kiếm
Trần Bách Xuyên vừa liên lạc với các cao thủ trong nghề, nhắc nhở bọn họ nhất định phải cẩn thận. Hơn nữa, lần này kết giới liên hoàn của Trần
Bách Xuyên bị phát hiện, hắn sẽ không bày bố lại kết giới ở đó được nữa, mà sẽ tìm một địa điểm thích hợp khác.”
“Trừ phi hắn bỏ cách dùng kết giới liên hoàn.” Hoàng Thiên Hạo nói.
“Hắn sẽ không bỏ đâu.” Đổng Khê đưa ra nhận định của mình: “Mỗi người chúng
ta đều có sở trường riêng, Trần Bách Xuyên cũng vậy. Hắn muốn chiếm
cường hồn, không dùng kết giới thì có thể dùng cái gì để đoạt hồn của
đối phương chứ? Hơn nữa, kết giới liên hoàn của hắn bố trí kỳ diệu như
thế, pháp lực lại mạnh, từ cao ốc Kim Mộc dịch chuyển người tới đường
Tây Đình, hai chỗ ấy cách nhau mười ki-lô-mét, sau đó lại chuyển đến
ngoại ô thành phố G, cách đó gần 20 ki-lô-mét, tôi không có khả năng lớn như vậy, nên tôi nghĩ nhất định hắn có đồng bọn. Nếu bọn họ đã tốn công sức nghiên cứu kết giới liên hoàn lại vận dụng thành công như thế, hà
cớ gì lại bỏ cuộc? Bọn họ nhất định sẽ tìm địa điểm thích hợp mới.”
Hoàng Thiên Hạo đồng ý, “Nói có lý. Có điều chúng ta không nắm rõ bản lĩnh
của Trần Bách Xuyên ra sao, có lẽ trước đây hắn ta đã hấp thụ năng lực
linh hồn của các pháp sư hàng ma bị hại kia nên pháp lực tăng lên đáng
kể, những pháp sư bình thường không thể đấu lại hắn ta,”
Vẻ mặt của mọi người vô cùng nghiêm túc, nếu đúng như thế thì quả thật quá đáng sợ.
Bất luận thế nào, những vật dụng và cảnh vật trong ảo cảnh đều quen thuộc
với người tạo ra nó, điều đó nhất định không sai đâu. Đặc biệt là việc
hắn muốn xác nhận Tâm An có cường hồn trước khi chưa cho cô ấy uống nước Tiêu hồn. Ảo cảnh do Trần Bách Xuyên tạo ra rất chu toàn, nếu không
phát hiện ra được nhược điểm của nó hay xảy ra sơ sót gì sẽ rất nguy
hiểm. Văn phòng Tâm An nhìn thấy ở tầng hai mươi hai đó nhất định có tồn tại ở một nơi nào đó, cũng có thể đó là văn phòng của Trần Bách Xuyên.” Tất Phương nói.
Phù Lương – trợ lý của Long Tử Vy nhanh nhảu
xung phong: “Lát nữa tôi sẽ dựa vào miêu tả của Tâm An để giả lập một
căn phòng như thế trên máy tính, có lẽ nó sẽ có lợi cho việc tìm kiếm
của chúng ta.” Lúc này anh ta cũng nghĩ ra: “Đúng rồi, tôi đã lấy được
bản vẽ thiết kế của cao ốc Kim Mộc, chị Vy có nói với tôi, cô ở trong
một căn phòng của cao ốc đó, đối chiếu thì căn phòng đó ở tầng hai mươi
mốt sẽ thế này.” Phù Lương lấy bản sao kỹ thuật đưa Hứa Tâm An xem.
“Không đúng, căn phòng tôi vào không phải như thế.” Hứa Tâm An khẳng định chắc chắn.
“Vậy thì đúng rồi, đại thần nói không sai. Trần Bách Xuyên không dựa vài căn phòng mẫu của cao ốc để tạo ra ảo cảnh, mà căn cứ vào căn phòng hắn
quen thuộc nhất.” Phù Lương rất vui mừng: “Như vậy chúng ta đã có chút
manh mối rồi, một cái là cảnh tượng bài trí văn phòng của hắn, một cái
là địa điểm hắn hai lần di chuyển Tâm An. Nơi bố trí kết giới dĩ nhiên
cũng là nơi hắn quen thuộc dễ tìm ra nhất. Lần dịch chuyển thứ nhất tuy
đại thần Tất Phương chưa tìm ra địa chỉ cụ thể, nhưng cũng biết được
phạm vi đại khái, chắc chắn là trước đó hắn đã đến căn nhà ma ở thành
phố G nhiều lần rồi.”
Phương Thư Lượng bổ sung: “Còn rắn nữa, hắn dùng rắn xà để tấn công, từ đó có thể điều tra quan hệ giữa hắn và Xà
yêu. Chúng ta nên chú ý nhiều hơn chuyện trong giới, nhất định hắn có
liên lạc với người trong giới. Sau khi hấp thụ hết những hồn phách đã
thu được cần phải luyện hóa, hắn cần pháp khí và công cụ. Hắn muốn tìm
chủ tiệm Tìm Cái Chết hoặc là cao thủ cường hồn, cũng phải đi dò la tin
tức trong giới.”
Hứa Tâm An lại thấy mơ hồ: “Tôi vẫn không hiểu
tại sao hai cửa tiệm Tìm Cái Chết kia lại bị tìm ra. Trần Bách Xuyên
nhất định đã rất vất vả tìm kiếm tiệm Tìm Cái Chết, chẳng phải những
người khác đều có cường hồn sao? Sao hắn lại phải tiêu tốn nhiều sức lực và thời gian để tìm tiệm Tìm Cái Chết mà không đi cướp năng lực linh
hồn của những người khác dễ hơn, tại sao lại tự rước lấy khó khăn cho
mình như thế?”
Mọi người đột nhiên im lặng, cuối cùng Đổng Khê đoán: “Có lẽ những người thừa kế đó có hồn phách mạnh nhất chăng?”
“Sao hắn biết được?”
“Hắn xuất thân là người thừa kế tiệm Tìm Cái Chết, dĩ nhiên là biết rồi.”
“Nhưng dù có mạnh thì mạnh đến mức nào mới được chứ? Cho dù cường hồn của tiệm Tìm Cái Chết là mười điểm, thì những người khác cũng bảy tám điểm rồi.
Ăn hai cường hồn bình thường bổ sung tinh lực nhiều hơn một tiệm Tìm Cái Chết mà.” Hứa Tâm An thấy suy đoán của những pháp sư hàng ma kia thật
không hợp lý.
“Cũng có lẽ không phải hắn cố tìm, mà tình cờ gặp dịp thôi.” Đổng Khê lại đoán.
“Ừm, hắn phát hiện chủ tiệm Tìm Cái Chết không có bản lĩnh gì cũng không có
pháp thuật mà chỉ có mỗi cường hồn, lấy hồn của họ là việc trong tầm
tay, dễ đối phó hơn cả những người vừa mới tập pháp thuật.” Tất Phương
ngồi trên sô-pha vừa chơi game vừa phát biểu ý kiến.
“Anh đang nói ai thế?” Hứa Tâm An liếc Tất Phương.
“Nói cô đó, sự thật có sai đâu.” Tất Phương chẳng buồn để ý đến cô, nói
tiếp: “Cũng có thể tình cảnh của hai tiệm Tìm Cái Chết đó cũng như nhà
cô, đã bị thất truyền pháp thuật, họ không biết thân phận của mình, sau
đó tai họa giáng xuống đầu. Haizz, máy chơi game này cũng vui đấy chứ,
cô mua cho tôi một cái nhé!”
Hứa Tâm An thuận tay gõ mạnh vào đầu anh ta. Tất Phương bị gõ đầu vẫn còn nói: “Mua giúp tôi đi mà.”
Hứa Tâm An đang muốn mắng người, đột nhiên mọi người trong phòng nhìn bọn họ như hóa đá.
“…”
Ngượng quá đi! Hứa Tâm An buồn bã, sao tay mình lại nhanh như thế, cô hắng giọng, nghiêm túc nói: “Chơi game không tốt.”
Tất Phương mặc kệ cô, vô sỉ hỏi: “Thứ này của ai vậy, cho tôi mượn chơi vài ngày được không?”
Phù Lương còn đang kinh ngạc chưa tỉnh, run rẩy nói: “Tặng, tặng cho anh
đó.” Mẹ ơi, không ngờ dám đánh cả thần, thuận tay quá, chuẩn xác quá.
Tất Phương được lợi vui vẻ ngước đầu lên nở nụ cười với Phù Lương: “Cảm ơn.”
Chẳng chút ngại ngùng mà nhận lấy.
Hứa Tâm An cắn chặt răng, đúng là mất mặt quá. Không phải cô bạo lực, mà vị thần nào đó muốn bị đánh, không quản không được.
“Chúng ta nên nói chuyện chính trước đi.” Hứa Tâm An quyết định tạm thời quên tên thần kinh làm mình mất mặt kia.
Mọi người trong phòng cuối cùng cũng bình thường trở lại. Ai nấy đều được
phân công công việc, Phù Lương phụ trách lên mạng điều tra tin tức.
Quách Tấn và Tần Hướng Vũ đi điều tra cao ốc Kim Mộc, đường Tây Đình và
cả căn nhà ma ở thành phố G. Long Tử Vy cùng những pháp sư hàng ma còn
lại điều tra Trần Bách Xuyên và kiểm tra xem dạo gần đây trong giới hàng ma có vụ án mất hồn nào tương tự như không.
Còn Hứa Tâm An thì
quay về tiệm tiếp tục kinh doanh như bình thường. Cô không có người quen trong giới nên chẳng giúp được gì. Mà có lẽ Trần Bách Xuyên vẫn chưa từ bỏ, đang tiếp tục tìm cô. Có Tất Phương ở bên cạnh bảo vệ, nếu Trần
Bách Xuyên dám ra tay lần nữa thì để Tất Phương bắt hắn.
Tan họp, Long Tử Vy gọi Hứa Tâm An vào văn phòng của mình, Tất Phương vừa chơi game vừa theo sau.
Long Tử Vy lôi ra một cái ba-lô, mở ba-lô ra lấy những món đồ bên trong đưa
cho Hứa Tâm An xem. Có cả đống vật dụng kỳ lạ, như là các loại bùa chú
được gói gọn như một bịch khăn giấy, cây pháo chu sa được gói như những
hộp kẹo, cây súng trừ ma phổ thông, đèn pin trấn yêu, dây trói hồn, dao
găm hàng ma, còn có mấy quyển sách dạy niệm chú và vẽ bùa chú…
Long Tử Vy dạy sơ qua cách sử dụng những món đồ đó cho Hứa Tâm An. Cô phải học những cuốn sách này sao?
“Con cứ xem trước đi nhé. Khi nào rỗi bác lại đến dạy.”
Hứa Tâm An thấy những món đồ ấy rất mới lạ, sau đó lật xem những cuốn sách
kia. Phát hiện trong tủ bảo bối mà tổ tiên truyền thừa ở kho nhà cô cũng có những loại sách như thế, nội dung tương tự, chỉ là sách của Long Tử
Vy mới in, còn của nhà cô thì rách nát cả rồi.
Hứa Tâm An nhìn
chỗ này một cái, sờ chỗ kia một tý. Long Tử Vy nhìn cô, đột nhiên thở
dài: “Tâm An, có lẽ ý trời đã định. Bác cứ ngỡ rằng sứ mệnh thừa kế của
nhà họ Hứa và họ Long đã đến đời của bác thì đã hết rồi, bỗng dưng lại
xảy ra chuyện như thế. Con không biết pháp thuật, song lại được thần
linh giúp ddwox thoát khỏi một kiếp nạn. Nhà họ Hứa đã rời khỏi giới
hàng ma từ lâu, không ngờ lại kéo con vào chốn hiểm nguy này. Cơ duyên
như thế đều là do ông Trời dẫn lối, con hãy cố gắng học pháp thuật, sau
này nhất định sẽ có ích cho con.”
Hứa Tâm An trở về nhà vẫn luôn
suy nghĩ về những câu nói của Long Tử Vy, không ngờ bản thân lại có cảm
giác mình là người thừa kế sứ mệnh.
Cũng giống như mẹ cô, đột nhiên biết mình là người thừa kế của gia tộc hàng ma.