Cửa Tiệm Giặt Là

Chương 8



Phải mất hơn một tiếng đồng hồ Hikaru mới tìm được một con phố trông có vẻ quen quen. Ba tháng sống ở đây là ba tháng đầu tắt mặt tối với cái cửa hàng nên Hikaru cũng chẳng mấy khi có dịp thăm thú xung quanh. Kết cục là từ nãy tới giờ đã đi tới đi lui đến 10 vòng một khu phố mà vẫn chưa tìm ra đường về. Chỉ đến khi nhận ra con phố này quen quen... Hikaru nhìn sang bên đường, kia chẳng phải là cái quán karaoke đêm hôm trước sao... Thở phào nhẹ nhõm, vậy là biết đường về Cubic U rồi.

15 phút gõ cửa + kiên nhẫn chờ đợi mà không thấy hồi âm, Hikaru kết luận là ông chủ nhà đi vắng mất rồi.
Thở dài thất vọng, cô đành quay ra ngoài, trở lại xem xét Cubic U xem sao. Đang lắc thử nắm đấm cửa xem ông chủ nhà có thương tình mở khoá cho cô chưa thì nhìn thấy mẩu giấy được gài ở cửa sổ. Lại một lời nhắn nhủ khác của ông chủ nhà? Cô đưa tay cầm lấy mẩu giấy và mở ra, ngạc nhiên vì nét chữ của một người con gái... "Chị Ki ơi, là Byul nè! Sáng nay em tới và thấy Cubic U đóng cửa, sao thế hả chị? Đừng có nói với em là từ giờ trở đi em lại phải dùng mấy cái máy giặt cà tàng trong kí túc đấy nhé. Mà thôi, nếu chị vẫn còn trong thành phố thì ghé qua chỗ em đi, và cho em biết một lí do chính đáng không là em sẽ "xử lí" chị ra trò vì tội làm cho em hết cả quần áo sạch để mặc rồi. Nhớ đấy!"

Hikaru bật cười. Cô đã quá bận rộn với chuyện cửa hàng, và cả mãi nhung nhớ Bi nữa, đến nỗi không nhận ra là hoá ra ở Seoul này mình đã có một người bạn. Và cô chợt nhận ra cô nhớ cái cô bé Byul nhí nhố này hơn cô tưởng. Rồi cô hồi tưởng lại mấy ngày vừa rồi của mình, nghĩ đến JoonHyung... đến Noeul... những người cô mới vô tình bắt gặp, và tất nhiên, chưa thể tin tưởng được. Với Byul thì khác, chẳng hiểu sao Hikaru lại có cảm giác như vậy. Hai chị em gặp nhau cũng chưa phải là nhiều, nhưng cả hai đều có vẻ muốn làm bạn với nhau, đó là điều đáng kể. Nhất là khi quá khứ của Hikaru không gắn liền với nhiều người bạn gái, nếu không muốn nói là hầu như không. Thế nên một người con gái muốn làm bạn với Hikaru... Hikaru đang cần một người để trút bầu tâm sự. Byul là lựa chọn duy nhất. Cô gập mẩu giấy lại và bỏ vào túi áo. Trước đó thì đã kịp ghi nhớ dịa chỉ Byul viết lại cho cô, Hikaru lại bắt đầu "cuộc hành trình" trên những con phố xa lạ để tìm đến kí túc xá của Byul. *** Phòng của Byul nhỏ nhắn xinh xắn. Bên trong cái vẻ ngoài nhí nhảnh của Byul có vẻ là một sinh viên chăm học. Vừa bước chân vào phòng là Hikaru đã rất ấn tượng với hàng chống sách đặt trên bàn học hoặc dưới sàn. Rất may là Hikaru đã không làm phiền "con ong chăm chỉ" Byul vì cô đến đúng lúc Byul vừa giải quyết xong đống bài tập trong ngày. "...Ôi. Chúa ơi."

Nghe xong chuyện của Hikaru mà Byul há hốc mầm kinh ngạc đến nỗi hàm dưới chạm đất luôn. "Thế đấy..." Hikaru thở dài. Ba tiếng đồng hồ, hơn một tí, hai chị em ngồi lì trong phòng kí túc của Byul để tâm sự. Suốt ba tiếng, là Byul im lặng ngồi nghe Hikaru kể chuyện và thi thoảng mới chen được một vài câu cảm thán. Và Hikaru đã kể cho Byul nghe tất cả. Kể về Bi, về sự mất tích bí ẩn của anh, về ba năm trời chờ đợi + dành dụm tiền của cô để bắt đầu công cuộc đi tìm Bi, về việc cô đã ở Hàn Quốc như thế nào để rồi kết cuộc chỉ tìm thấy một người có ngoại hình giống hệt Bi nhưng lại có vẻ không phải là anh. Cô đã kể về Noeul.
"Rồi bây giờ chị định làm gì?"
 "Chị cũng không biết nữa, mọi việc cứ rối beng cả lên thế này..." Hikaru mệt mỏi úp mặt vào hai đầu gối.
"...Kể ra mà bụng đói meo thì nghĩ được cái gì, đi ăn đã đi!"
 "Chị không đi được." Hikaru lấy chiếc chìa khoá căn hộ của Noeul ra và giơ lên,
 "Hắn bảo là tối nay phải về đấy. Và chị phải quyết định là ở lại hoặc ra đi..."
 "Thế chị định thế nào?"
 "Tất nhiên là không. Chị không muốn alị là kẻ phá đám sau tất cả..."
"Cái gì!?" Byul bất ngờ túm lấy cái gối và ném trúng đầu Hikaru.
"Chị hâm à? Đừng có từ chối chứ!" Byul lại túm lấy cái gối nữa ném đi nhưng lần này Hikaru đã né được.
 "S... sao lại không?"
 "Thì nghĩ mà xem, chị đã phải trải qua bao nhiêu vất vả như vậy, bây giờ chị chết đuối vớ được cọc còn chê là sao!"
 "Chẳng có cái cọc quái nào ở đây cả! Noeul đâu phải là Bi. Chị đang đi vào ngõ cụt thì có." Hikaru ném lại cái gối nhưng Byul bắt được.
 "Nhưng mà, thứ nhất là chính chị cũng chưa chắc chắn lắm về chuyện đó, đúng không nào? Thứ hai là hắn ta đã hứa sẽ íup chị tìm cái anh kia. Hắn chả nói là biết một số người có thể giúp đỡ còn gì!?"
 "...uh, có thể."
 "Seoul là một thành phố TO điên lên. Chị phải cố tận dụng tất cả những sự giúp đỡ nào chị có được. Em cũng sẽ giúp nữa, nếu chị cần. Nhưng nếu chỉ có một mình em giúp thì, xin lỗi nha, không có đâu!"

Hikaru gật đầu. Cô ghét phải thừa nhận điều này, Byul có lý. Noeul đến giờ vẫn chưa có bất cứ dấu hiệu nguy hiểm nào, chỉ là Hikaru không thể bỏ qua một sự thật là chắc chắn cô sẽ gặp đầy vấn đề với Bada nếu chung sống với hai người đó.

"Thế còn Bada thì sao?" Hikaru vẫn cố vớt vát quan điểm của mình.
 "Cô ta thì sao chứ? Lúc nào cô ta còn chưa kiếm được một lý do chính đáng để ghét chị thì chị lo gì chứ." Byul thẳng thừng.
 "Em chỉ đang nói hộ chị điều mà chị không dám thừa nhận, Ki. Chị cần sự giúp đỡ của hắn ta..."

*** Lần đầu tiên kể từ khi đến sống ở căn hộ này, Noeul chuẩn bị bàn ăn cho 3 người. Anh vui vẻ rót nước đầy 3 cái cốc, trong khi Bada nhăn mặt nhìn anh với vẻ khó chịu.
"Làm gì mà cứ cười nhăn cười nhở lên thế?" Bada lầm bầm hỏi.
"Đâu có gì đâu. Anh chẳng hiểu em nói gì cả." Noeul trả lời một cách rất là... lịch sự.
Bada quay mặt đi chỗ khác, cô không chịu được cái vẻ hớn ha hớn hở của anh.
"Hy vọng hai người thích mì spaghetti."
 Đúng lúc đó Hikaru từ bếp bước ra, trên tay là một cái nồi to bốc hơi nghi ngút. Mặt cô đỏ bừng vì vừa nấu nướng xong, tóc được cột lại bằng một cái băng-đô. Cô vội vã đặt cái nồi xuống bàn. "Ouch, nóng thế. Cẩn thận đấy!"
 "Hehe!" Noeul xoa hai tay vào nhau và nhanh ***ng chọc cái dĩa vào cái nồi, tự phục vụ. Một ngoạm đầu tiên và... Bang! Anh choáng váng...
"Ôi úa ôi... ái ày ngoong kực!" Anh lúng búng nói với cái miệng đầy mì.
"Bada, em phải ăn mới được!" Noeul múc một ít mì vào đĩa cho Bada, mặc kệ thái độ miễn cưỡng của cô. nhưng rồi cô cũng cầm dĩa lên ăn.
"Cũng được." Cô nhạt nhẽo nói.
"Ngon tuyệt đấy chứ!" Noeul chỉnh lại. Anh quay qua Hikaru và nhiệt tình bắt tay cô.
"Ki, chào mừng đến tổ ấm mới! Chúng tôi rất vui vì cô đã quyết định ở lại!"
 "Là anh thôi chứ..."

*** Thức dậy vào buổi sáng hôm sau, thấy mình vẫn còn nằm nguyên trên ghế xa-lông. Cảm ơn Chúa. Tôi ngồi dậy lấy cái túi để cạnh ghế lục tìm lấy một bộ quần áo để thay. Chẳng biết đến khi nào ông chủ nhà của tôi mới quay lại cho tôi dọn đồ nữa, may quá Byul đã rất tốt bụng co tôi mượn vài bộ quần áo dùng tạm. Và may nữa là hai chị em lại cùng cỡ với nhau. Vấn đề duy nhất là phong cách quàn áo của cô bé này không ổn với tôi tẹo nào.

Tôi tự hỏi sao lại có một sinh viên đại học ăn mặc cứ như thể mình mới vào trung học vậy. Thôi thì các cụ đã dạy, méo mó có hơn không, tôi vơ đại một bộ quần áo và lệt xệt bước vào phòng tắm. Đang thay đồ thì bắt gặp một mẫu giấy nhắn màu xanh dính vào một bộ dao cạo râu. Trên đó viết. "Bada, không được dùng dao cạo râu của anh để cạo chân!!" Tôi bật cười khe khẽ, thầm nhủ hẳn Bada và Noeul rất là thân thiết...

Nhưng suy nghĩ đó không còn làm tôi "lăn tăn" như hôm trước.. Giờ thì Noeul đã là Noeul, không còn là "Bi", và đương nhiên trở thành một người con trai tôi mới quen biết. Thế nên chẳng có lí gì tôi lại đi có cảm tình với anh. Tôi thừa nhận cái ngoại hình giống hệt Bi của anh không phải là không có tác động đối với tôi, nếu không muốn nói là đôi khi làm tôi có những cảm giác thật là... kì quái. Nhưng giờ thì tôi đã chắc đến 9 phần là anh không phải là anh, ý tôi là, Noeul không phải là Bi.

Càng ngày tôi càng nhận ra nhiều điểm khác biệt giữa hai người. Không giống với Noeul, Bi kín đáo và khó gần, và trầm lặng... Nếu như người khác thấy mếch lòng vì những đặc điểm đó, thì ngược lại, đó lại là những đặc điểm khiến tôi ngưỡng mộ anh. Dù sao thì khi mới quen, anh cũng thật là khó hiểu. Và đó cũng là lí do khi mới thành đôi, chúng tôi suốt ngày cãi nhau. Mặc đồ xong, tôi bước ra khỏi nhà tắm và chợt nghe thấy có tiếng động phát ra từ một trong những căn phòng. Tôi tò mò đi lại gần, thấy cửa khép hờ nhưng khi nhìn qua thì chỉ thấy một màu trắng toát. Không rõ đó là phòng của Noeul hay Bada nên tôi gõ cửa..
"Hả? Ki à? Là em hả?" Tiếng Noeul trả lời.
"Em vào cũng được, nhưng mà còn lộn xộn lắm."
Nhẹ nhàng, tôi đẩy cửa và bước vào. Ngỡ ngàng, hoá racăn phòng đang được sơn lại. Và Noeul đang đứng giữa phòng, giữa một nửa căn phòng đã được sơn trắng tinh và nửa còn lại vẫn xù xì với màu sơn cũ. Quần áo của anh lấm tấm những đốm sơn màu trắng. Anh đặt chổi sơn xuống và quay lại phía tôi, lấy tay quyệt mồ hôi đang lấm tấm trên trán, vô tình để lại một vệt sơn trắng, làm tôi bật cười khúc khích. "Sao thế?"
"Không có gì, chỉ là anh đang dính sơn trên mặt kìa."
 "Oh..."
 "Hehe, dính cả trên tóc nữa kìa."
"Uh, biết rồi. Anh có thể tự xây được cả căn phòng nhưng mà mấy cái trò sơn quét này thì tệ lắm."
Tôi nhìn quanh. "Vậy là anh xây căn phòng này sao?"
Có chút ấn tượng. Xem ra anh làm đâu có đến nỗi tồi, nếu không muốn nói là khá được đấy chứ.
"Yea, anh làm cho nó rộng ra một chút. Hồi bọn anh mới chuyển về đây, cái phòng này chỉ là một cái kho bé như lỗ mũi. Nhưng rồi một năm trước, anh và Bada... thôi cứ coi như là anh nghĩ nếu anh có thêm một căn phòng riêng thì sẽ tốt hơn."
 Noeul nhấc một cái thùng lên và lật ngược lại, làm thành cái ghế để ngồi lên. Anh lật một cái nữa và đặt trước mặt anh.
"Ngồi không?" Anh ngước nhìn tôi hỏi.
"Uhm... có chứ." Tôi ngồi xuống cạnh anh.
Tôi nghĩ anh đã n1oi thật về chuyện anh và Bada đã không còn là một đôi.
"Sao, em thấy sao? Ý anh là về căn phòng này?"
 "Trông được lắm! Anh đã từng xây nhà chưa?" Anh bật cười trước câu hỏi của tôi.
 "Có thể đã từng, có thể là chưa. Chính anh còn ngạc nhiên khi mình tự làm được mấy việc này."
Câu trả lời của anh làm tôi ngớ người ra chả hiểu gì cả.
"Thế... Bada đâu rồi?" Tôi chuyển chủ đề.
 " À, cô ấy đi thăm cha. Cô ấy mà không thường xuyên đến thăm là ông cụ lại giận. Con gái độc mà, trong tương lai cô ấy có thể thừa kế cả công ty của cha cô ấy." Vừa nói anh vừa đưa mắt nhìn bức tường đã được sơn, sản phầm của mình.
 "Vậy sao hai người không cưới nhau?"
 Anh nhìn tôi, gương mặt đanh lại. Tôi không thể tin nổi là mình lại không nhận ra đó là một câu hỏi không thể vô duyên hơn được nữa. Giá mà có cái lỗ nào ở đây là tôi chui xuống liền. mặt tôi đỏ bừng lên. Cách duy nhất tôi nghĩ ra để cứu chữa cho lỗi lầm vô duyên thậm tệ của mình là lúng búng nói thêm..
"À.. ý em là... không biết em hỏi thế có sao không... câu hỏi vô duyên quá, hai người còn trẻ thế.."
 "Không, không sao. Anh biết là trước sau gì anh cũng phải giải thích ới em chuyện này." Anh nói với tôi bằng giọng trấn an.
 "Khi mới gặp Bada, anh không ra làm sao cả. Nói thế nào nhỉ,thật ra, sự thật là, anh đã đi theo Bada về nhà trong tình trạng say lướt khướt! Haha!" "Ôi thế á?" "Yeah! Nhưng mà anh thề là anh say nhưng không có làm bậy gì!" Anh nói tiếp.
"Thế rồi anh lăn quay ra ngay trước của nhà cô ấy. Anh nghĩ là cô ấy đã có chút thương cảm, thế nên đã cho anh vào nhà và còn cho uống cà phê nữa. Rồi anh nhận thấy cô ấy có vẻ đang lo âu chuyện gì, nên hai đứa ngồi tâm sự. Rồi nhận ra cả hai đứa đang trải qua một quãng đời thật khó khăn và có lẽ là cần đến tình cảm động viên.."
Khuôn mặt anh như trầm xuống theo câu chuyện.
"Em xin lỗi, nếu nhắc lại những chuyện này khiến anh không vui thì thôi đi, không sao đâu mà."
"Nah, anh không sao. Đôi khi nhắc lại những chuyện này cũng tốt. Được chia sẻ còn tốt hơn là cứ giữ khư khư trong lòng một mình."
Tôi gật đầu đồng tình.
"Giờ anh mới chợt nhận ra Bada rất ít khi nói ra những cảm nhận cảu mình."
"Nghe giống hệt một người quen của em." Tôi nhớ đến Bi.
 "Rồi chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Bada sau đó?"
 "À thì bọn anh bắt đầu hẹn hò... và trở nên rất thân thiềt. Bây giờ vẫn vậy thôi, nhưng kiểu khác.. Sau một thời gian, anh bắt đầu nhận ra sự thực là anh quan tâm và chăm sóc Bada giống như một cô em gái hơn là bạn gái. Tính cách bọn anh cũng không hợp nhau lắm. Cả hai đứa đã thất vọng không kém gì nhau khi cùng nậnh ra là hai đứa không phải sinh ra để dành cho nhau... nhưng cô ấy có vẻ không muốn chấp nhận sự thật đó. Anh tệ quá nhỉ!"
 "Em không biết rõ là chuyện đã xảy ra như thế nào, nhưng em nghĩ là không nên tự trách mình vì những chuyện đó. Đâu phải lúc nào mọi chuyện cũng theo ý mình được đâu. Hai người có vẻ vẫn là bạn tốt của nhau, như vậy hai người đâu có đánh mất người kia. Và có trời mới biết được là nhỡ đâu trong tương lai hai người lại nhận ra những cảm xúc mới mẻ và lại viết tiếp câu chuyện dang dở của mình..." Anh nhìn qua tôi, có vẻ ngạc nhiên trước những lí luận đầy ánh sáng tích cực của tôi.
 "Anh cũng chả biết nữa... Chỉ biết là, Bada tuy tính tình không được dễ chịu cho lắm, nhưng anh vẫn luôn tin cô ấy là một người tốt."
Có vẻ hơi kì cục khi lại đi nói những lời tốt đẹp cho một cô gái ch8ảng coi mình ra gì, nhưng tôi không thể phủ nhận được cái cảm giác về một mối liên hệ tình cảm vô hình giữa hai người bọn họ. Họ... trông cũng đẹp đôi đấy chứ. Tôi vươn vai và đưa tay lên vuốt tóc trong lúc câu chuyện đang tạm dừng.
"Em đang nuôi tóc dài đấy hả? Trông dài hơn hẳn hồi mới mở cửa hàng rồi!" Noeul lại tự nhiên bình luận vu vơ.
Woa, khoan đã nào. Có thật là anh chàng này còn nhớ 3 tháng trước tôi trông thế nào không đây? Hồi đó anh lạnh nhạt với tôi thế cơ mà, như thể với anh tôi không hề tồn tại ý chứ. Dù sao tôi cũng phải đáp lại.

"Yea, hồi trước tóc của em ngắn hơn thế này. Để em nhớ coi lần cuối cùng em có một mái tóc không ngắn lắm là khì nào... cũng lâu rồi, chắc phải từ hồi cấp 2." Vậy chắc là hồi học trung học tôi gặp chuyện không vui, bởi vì tôi chỉ cắt tóc khi gặp chuyện không hay xảy ra. Và nó sẽ giúp tôi phấn chấn hơn.. Một mái tóc mới, giống như một khởi đầu mới vậy. Nhưng lần này, tôi nghĩ là tôi sẽ nuôi lại tóc. Nhìn từng lọn tóc của mình bị cắt đi cũng giống như nhìn những vướng mắt của mình rời bỏ mình. và cũng có thể... có thể đó là lí do tại sao tôi không trưởng thành nhiều hơn như tôi từng mong muốn. Giờ tôi không muốn chối bỏ quá khứ của mình, chối bỏ con người cũ của mình nữa. Câu chuyện lại rơi vào khoảng lặng. Noeul hắng giọng phá vỡ sự im lặng bối rối đó.
"Có lẽ anh phải làm nốt đã. Cảm ơn em đã nói chuyện với anh. Hoá ra em cũng không cứng nhắc như anh tưởng đâu nhỉ."
Cứng nhắc? Cái gì cơ? Tôi bật cười. Nghĩ lại những lần trước đây nói chuyệnh với anh, có quá nửa thời gian là tôi tìm cách chạy trốn khỏi anh. Anh nghĩ như vậy về tôi cũng là phải.
"Không có gì." Tôi đứng lên.
 "Em hơi đói, anh thế nào? Đang nghĩ xem có cái gì em có thể nấu được không?" Anh nhe răng cười rõ tươi.
"Em muốn nấu ăn lúc nào cũng được! Anh không phản đối!"
 "Được. Thế thì em xắn tay vào bếp đây."
 Tôi vui vẻ đi vào bếp và mở tủ lạnh ra xem xem có đồ gì để nấu ăn được không. Hơi chán, hai người này chẳng bao giờ nấu ăn ở nhà nên cũng chẳng trữ thức ăn trong tủ lạnh. Nhưng xem ra cũng đủ gia vị để làm bánh kếp và trứng rán. Mở tủ chạn ra tôi tìm thấy đường và một số thứ khác. Bột mì thì ở đâu nhỉ? Tôi nhìn xem chỗ nào khả dĩ có thể cất giấu đồ ăn nữa. Tôi nhìn thấy một ngăn tủ hai cánh trượt ở dưới cái lò vi sóng. Có thể là chỗ này lắm. Nhưng khi tôi vừa mở hai cánh cửa tủ ra... giật mình, và đầu óc bỗng trống rỗng. Tôi lùi một bước... Không tin vào mắt mình nữa. Ngay tại đó, trong cái khoảng trống phía sau hai cánh cửa trượt... là một cái máy giặt và một cái máy sáy đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.