Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 44: Lây bệnh thiểu năng



Từ Du cười nói: “Buổi tối xem mới đẹp chứ, thật ra thì giữa trưa không thấy rõ lắm. Hơn nữa, hiện giờ rất nhiều chỗ cũng không cho phép đốt pháo hoa, không biết chủ nhân nhà này làm sao xin được.” Cô chọc vào cánh tay Viên Chỉ Hề, đề nghị: “Nếu em thật sự thích xem, chờ Tết năm nay chị sẽ dẫn em đi xem cho đã.”

“Tết năm nay?” Viên Chỉ Hề âm thầm chớp mắt một cái.

“Chị quên mất, em chắc là phải về nhà nhỉ.” Từ Du có chút xấu hổ, lại có chút thất vọng. Có điều, đến lúc đó có lẽ bố mẹ cô sẽ trở về, cô cũng sẽ không phải đón năm mới ở đây một mình.

“Ừm.” Viên Chỉ Hề cũng không biết nên nói gì, lần đầu tiên xa nhà, cậu không thể ở bên ngoài đón năm mới. Nhưng nếu cậu đi rồi, cô sẽ chỉ có một mình, sẽ cô đơn đúng không.

May mà cũng không để hai người buồn rầu quá lâu, chủ nhân liền tuyên bố khai tiệc.

Từ Du nhìn chằm chằm đồ ăn ngon đầy bàn, ưu tư lo lắng gì đó đều biến mất, trời đất bao la, ăn là lớn nhất.

“Một mình đón năm mới? Đến lúc đó có muốn tôi ở bên cô không? Tôi rất sẵn sàng, cô bao ăn bao ở là được rồi.” Tai Tóc Đỏ thính vô cùng, những gì hai người các cô âm thầm trao đổi thì anh ta đều nghe thấy. Giống như sợ lời nói của mình không đủ lớn, còn nháy mắt với Từ Du.

Đại khái là đã sinh ra sức miễn dịch với anh ta, Từ Du vừa ăn thỏa thích vừa trả lời: “Cám ơn ý tốt của anh, có điều không cần, chỗ tôi cho dù để trống cũng sẽ không cho anh ở.”

“Nói như vậy, chỗ của cô thật sự có phòng trống? Cô nói vậy, tôi sẽ cho là cô đang mời gọi tôi.” Tóc Đỏ ăn rất nhã nhặn, hơn nữa lúc trong miệng có đồ ăn, tuyệt đối sẽ không mở miệng, trái ngược hoàn toàn với Từ Du.

“Anh nghĩ nhiều rồi. Có điều, tôi cảm thấy vị bên tay trái anh kia sẽ rất vui lòng cho anh vào ở.”

Tóc Đỏ nhìn Phan Vân Vân một cái, mà dường như đối phương cũng cảm nhận được ánh mắt của anh nên lập tức quay đầu qua, cười ngọt ngào.

“Anh Kỳ, có gì dặn dò sao?”

“Không có.” Tóc Đỏ lắc lắc đầu, lại sát vào bên tai Từ Du nói: “Nhưng mà tôi không muốn tới chỗ cô ấy, ghét nhất có người nhìn tôi kiểu nịnh nọt như vậy.”

Từ Du: “...” Hình như mình đã biết bí mật ghê gớm gì rồi!

Từ Du lập tức thay đổi vẻ mặt nịnh nọt, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nói với anh ta: “Anh Kỳ, anh thật sự ghét người khác nịnh nọt sao?”

Bản thân cô cũng sắp buồn nôn vì bộ dạng này của mình rồi, có điều cô đã cố kiên trì. Chỉ cần có thể khiến Tóc Đỏ ghê tởm, bảo cô làm gì cũng được!

Nào ngờ Tóc Đỏ cũng đột nhiên trở mặt, vẻ mặt kinh hãi khó hiểu nhìn chằm chằm Từ Du, giống như nhìn thấy quái vật gì vậy. Từ Du cười thầm không thôi, quả nhiên là khiến tên nhãi này ghê tởm đến không nói nên lời, thật sự là quá sung sướng. Trước đây luôn kinh ngạc với anh em họ, bây giờ cuối cùng xem như gỡ lại một bàn rồi!

“Cô đang quyến rũ tôi đó hả? Được rồi, tôi chấp nhận bị cô quyến rũ. Tiểu thư, tối nay tôi sẽ đến chỗ cô.” Ai ngờ Tóc Đỏ lại sáp tới ra vẻ muốn hôn, dọa Từ Du sợ tới mức vội bàng dựa vào Viên Chỉ Hề, gần như kinh ngạc kêu lên.

Không phải nên cảm thấy ghê tởm sao? Đầu óc Tóc Đỏ quả thật là khác hẳn với người thường. Trời ạ, rốt cuộc tên yêu nghiệt này chạy từ đâu ra vậy, có thể cút trở về hay không?

Cô thề, cô sẽ không bao giờ trêu chọc Tóc Đỏ nữa, còn cả Kỳ Tễ nữa!

“Tập trung ăn cơm, để ý loại thiểu năng này làm gì? Cẩn thận chị cũng bị lây bệnh thiểu năng, em đây sẽ không nhận chị là chị gái của em đâu.” Dường như Viên Chỉ Hề đã không thể nhịn được nữa, hung hăng trừng mắt liếc Tóc Đỏ một cái, lại gắp cho Từ Du một miếng thịt.

Từ Du đồng cảm sâu sắc, gật đầu đồng ý, quả nhiên thiếu chút nữa thì cô đã bị lây bệnh thiểu năng. Chờ đã, từ khi nào mà Viên Chỉ Hề học được kỹ năng nói kháy thế? Hơn nữa, nghe qua thì có vẻ còn sắp vượt qua cô rồi.

Tóc Đỏ bị hai người ghét bỏ là thiểu năng thì hơi uất ức, rõ ràng anh thông minh như thế, hừ, loài người ngu ngốc này thật khó hiểu.

Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm. Tóc Đỏ không quấy rầy nữa, nên Từ Du ăn vô cùng ngon lành, cuối cùng cũng hơi no rồi. Cô lặng lẽ cảm thán với Viên Chỉ Hề, đồ ăn này ngon hơn đồ mua bên ngoài trước đây nhiều.

“Đương nhiên rồi, chúng ta ăn bữa cơm này đủ ăn đứt một ngàn món bán bên ngoài.” Chính vì vậy mà Viên Chỉ Hề ăn rất nhiều, thiếu niên đang ở giai đoạn phát triển, ăn nhiều một chút cũng không sợ, “Nhưng mà chị, chị ăn nhiều như vậy không sợ béo sao?”

Nụ cười Từ Du lập tức đông cứng lại, ăn đến mức thích thú, thế mà lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.

“Chị quyết định rồi, chốc nữa đi về, chúng ta không lái xe.”

“Vậy chị tự mình đi đi, em bắt taxi về.” Viên Chỉ Hề không nể tình bóc mẽ.

Từ Du: “...” Lời hứa có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia đi đâu mất rồi?

Dùng bữa trưa xong, các khách mời đều lần lượt chào tạm biệt chủ nhân bữa tiệc và ra về. Bởi vì ăn no quá nên Từ Du dự định nghỉ ngơi một chốc rồi mới đi, hơn nữa trong lòng muốn xem xem rốt cuộc Tóc Đỏ muốn làm gì.

Theo lý thuyết, người như Tóc Đỏ sẽ không tùy tiện lộ diện, lại còn là ở nơi công cộng thế này, chỉ sợ anh ta không chỉ đơn giản là tới dự tiệc.

“Hắn ân cần với chị như vậy, chị trực tiếp hỏi hắn chẳng phải là xong rồi à?” Viên Chỉ Hề ngồi trên ghế phơi nắng cùng cô, khách mời đã vãn, biệt thự có vẻ rộng rãi hơn rất nhiều, hai người liền ra ban công phơi nắng.

Từ Du bĩu môi: “Em thật sự cho rằng anh ta không phải người kín miệng sao?”

“Thế thì không hẳn, có lẽ sẽ không nói với người khác, nhưng chị thì khác.” Viên Chỉ Hề chống cằm vừa suy tư vừa nói, tuy rằng cậu chưa nghĩ ra được rốt cuộc là khác ở chỗ nào.

“Tóm lại, lời Tóc Đỏ nói, không thể tin chữ nào cả, hơn nữa chị cảm thấy mục đích anh ta tới đây...”

“Thì ra là hai người bạn nhỏ các cháu, bà đã nói là giọng nói ở đâu truyền tới chứ? Tiểu Từ, Tiểu Viên, cơm trưa ngon chứ?” Từ Du còn chưa dứt lời liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau cách đó không xa.

Hai người nhìn lại, không ngờ lại là Phúc Thuần.

Phúc Thuần cũng không dùng gậy chống, bước chân rất vững vàng, chẳng qua tốc độ hơi chậm. Thấy hai người ngồi ở đó phơi nắng thì không khỏi mỉm cười.

Từ Du và Viên Chỉ Hề vội vàng đứng dậy tiến tới đỡ lấy bà, Phúc Thuần tươi cười, ngồi xuống ghế, còn vỗ lên mu bàn tay Từ Du, khen: “Đứa nhỏ ngoan.”

Từ Du hơi ngượng ngùng, lại có chút lo lắng, không biết những lời nói vừa rồi có bị Phúc Thuần nghe thấy hay không. Viên Chỉ Hề khe khẽ lắc đầu, bảo cô yên tâm.

“Bữa trưa rất tuyệt, thật đấy ạ. Bà ơi, hôm nay bà mừng thọ, sao không ở trong đại sảnh chuyện trò cùng khách mời thêm chút ạ?”

Phúc Thuần cười nói: “Già rồi, sức khỏe yếu đi, tinh thần cũng không tốt lắm, không thể cứ ở đó quá lâu. Thế còn hai cháu, sao không nhân cơ hội làm quen thêm mấy người bạn?”

“Lúc ăn cơm đã kết bạn rồi ạ, chủ yếu là đồ ăn trong bữa tiệc đều rất ngon, cháu lỡ tham ăn nên hơi no, cho nên tới chỗ này nghỉ một chút.” Từ Du ngượng ngùng gãi đầu, có điều Phúc Thuần nghe xong lời này lại vô cùng vui vẻ.

“Bà còn nhớ bà nội cháu cũng thích ăn lắm, quả nhiên là người một nhà thì tính tình cũng giống nhau.”

“Đúng vậy, đúng vậy, bà nội cháu cũng là người thích ăn.” Về điểm này, Từ Du bày tỏ đồng ý sâu sắc. Trên thực tế, khi còn nhỏ cô là do bà nội trông nom, vì vậy cũng coi như đã “thừa hưởng” tính nết ham ăn từ bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.