Editor: Tịnh TịnhBeta: Mạc Y PhiTrên chuyến bay trở về An Lâm, vì say rượu nên Triệu Mộc Thanh cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
Buổi sáng khi cô tỉnh lại thì đã gần 11 giờ, vội vội vàng vàng chuẩn bị nên suýt thì lỡ chuyến bay.
Bây giờ chỉ có thể nhớ mang máng hôm qua khi Kim Nhã vừa đưa cô đến khách sạn đã bị chồng cô ấy tóm về, đứa bé năm tháng tuổi khóc lóc đòi mẹ không chịu đi ngủ. Ở hàng ghế trước có một đứa bé nói bi bô mãi, không thấy bố mẹ nó đâu.
Triệu Mộc Thanh cảm thấy rất bực mình. Tối hôm qua cô vừa mới tham dự một lễ cưới ở Bình Thành. Cô dâu Phương Như 28 tuổi được chị gái của một người dì bà con xa giới thiệu, chú rể là một công chức địa phương đã 30 tuổi, hai người hẹn hò năm tháng liền quyết định kết hôn.
Từ ngày nhận được thiệp mời lòng cô chùng xuống, đến cả Phương Như cũng kết hôn rồi.
Trong kí túc xá có tổng cộng sáu người, hiện nay chỉ còn mình cô vẫn cô đơn. Cô tự nhận mình không xấu, công việc ổn định, gia đình hòa thuận, chỉ là cô không thể vừa ý ai. Đám bạn đều nói do cô kén chọn.
Kim Nhã khuyên cô nên quay lại với Thẩm Xung. Cô nói mình không muốn quay lại.
Hôm qua cô và Kim Nhã tham gia hôn lễ của một người bạn cùng phòng kí túc xá, Vu Dao có thai hơn tám tháng đang ở nhà chờ sinh, hai người còn lại cũng đã có đôi có cặp tự do tự tại ở nước ngoài.
Triệu Mộc Thanh phải mất hơn sáu tiếng để chăm sóc da và trang điểm khiến gương mặt rạng rỡ hơn. Mấy người bạn cùng lớp ai cũng khen cô trông vẫn xinh đẹp như hồi còn đi học.
Cô cười khiêm tốn nhưng trong lòng thầm đắc ý, làn da vẫn trắng mịn, khuôn mặt thì nhỏ nhắn, mặc dù năm nay cô đã 27 tuổi.
Nhưng khi Đổng Khưu đến cô liền không cười nổi nữa. Âu phục phẳng phiu, trên ngực còn cài một đóa hoa, nếu không biết có khi còn tưởng rằng anh ta là chú rể. Vấn đề là hôm nay anh ta còn dắt theo cô bạn gái mới, dáng người mảnh khảnh, nhìn qua chỉ mới hơn 20 tuổi, bề ngoài mềm mại dịu dàng.
Không nói đến hiện tại, chẳng qua lúc trước không có cảm giác gì thế nên mới đá anh ta, nhưng bây giờ trong lòng cô cũng khá khó chịu, từng người một dắt bạn gái đến trước mặt cô làm gì? Khiêu khích cô sao?
Kim Nhã cũng không ưa gì hai người đó nên nhỏ giọng nói với cô: “Nhìn là biết cô ta ngực phẳng rồi.” Nói xong lại nhìn cô, dù gì cũng 32C đấy nhé.
Triệu Mộc Thanh nghe xong liền bật cười một tiếng, tâm trạng tốt hơn nhiều. Vóc dáng cô không được tính là cao, dáng người cũng không tệ lắm, đây coi như ưu điểm đi.
Một người bạn nam cùng lớp có quan hệ không tồi với Đổng Khưu bước đến trêu chọc, còn đòi chia sẻ chút kinh nghiệm tán gái, bạn nữ cùng lớp nháy mắt ra hiệu rồi lén nhìn trộm cô bạn gái kia.
Đổng Khưu giơ tay vuốt mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ của mình, cố tình để lộ chiếc đồng hồ kim cương Vacheron Constantin, giả vờ mất hứng nói: “Kinh nghiệm tán gái gì chứ, tớ thật lòng với cô ấy.”
“Thôi đi! Lần nào mà cậu chả nói là thật lòng.” Anh bạn kia giả vờ thân thiết huých Đổng Khưu một cái.
Anh ta chỉ cười cũng không giải thích, một tay đút vào túi quần, bày ra tư thế cao ngạo liếc mắt nhìn cô: “Triệu Mộc Thanh, em tìm được tình yêu đích thực của đời mình chưa? Khi nào mới được uống rượu mừng của em đây?”
Triệu Mộc Thanh cười mỉa trong lòng, mấy năm không gặp, tên này chẳng có gì tiến bộ.
Trên mặt cô lại nở nụ cười hiền lành như thỏ: “Sẽ nhanh thôi. Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, đứng một lúc rồi anh không thấy mỏi sao?”
Có người nghe thế liền bật cười thành tiếng rồi giả vờ ho khan.
Sắc mặt Đổng Khưu chợt trở nên lạnh lẽo, cô gái bên cạnh lại mờ mịt không hiểu chuyện gì.
Kim Nhã cười nói: “Thanh Thanh nhà chúng tớ vẫn đang lựa chọn đây, người theo đuổi cô ấy quá nhiều, phải cẩn thận sàng lọc những tên đàn ông cặn bã.”
Từ khi còn là sinh viên năm nhất đến năm tư, Đổng Khưu đã thay bốn người bạn gái, tính luôn cả cô nữa là năm. Phải thừa nhận bề ngoài anh ta khá điển trai, trong nhà có một công ty nhỏ, không ít cô gái thầm mến rồi theo đuổi anh ta.
Năm tư đại học, Đổng Khưu dùng mọi thủ đoạn theo đuổi cô, cô không chịu nổi sự quấy rầy của anh ta nên đồng ý thử xem. Hai người hẹn hò được một tháng cô liền dứt khoát chia tay, mặt không cảm xúc nói với anh ta: “Xin lỗi anh, em muốn tìm kiếm tình yêu đích thực.”
Anh ta luôn ân cần với cô, quan tâm chăm sóc nhưng cô không thể chịu được cái tính khoe khoang tự cho mình là đúng và hay thay đổi thất thường của người này.
Không muốn ở lại đây bị mọi người bàn tán, cô nhớ do mình đến muộn nên còn chưa qua chào hỏi cô dâu. Nói với Kim Nhã một tiếng, Triệu Mộc Thanh giẫm trên đôi giày cao gót đi tìm Phương Như.
Phòng cô dâu cực kì dễ tìm, là phòng trong cùng phía bên phải, cửa phòng khép hờ, cô đứng ngoài cửa có thể nhìn thấy rõ bên trong.
Người đàn ông đang ôm Phương Như mặc âu phục phẳng phiu, trên ngực cài hoa, diện mạo chính chắn ngay thẳng.
Chú rể trông khá già dặn, Triệu Mộc Thanh nghĩ thầm, có điều như thế mới có cảm giác an toàn, nghe nói anh ta là đội trưởng đội cảnh sát giao thông của thành phố.
Phương Như mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, đầu đội vòng hoa, đeo trang sức thanh nhã, cách trang điểm trông rất dịu dàng.
Chú rể ngồi xổm xuống, đặt tay lên bụng cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Có mệt không em?”
Một tay Phương Như đặt trên vai chú rể, ngại ngùng nhìn anh ta, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc: “Không sao, em không mệt, con cũng không mệt.”
Một hình ảnh hoàn mỹ, chú rể quỳ một chân cầm tay cô dâu, lớp voan mỏng khoác trên vai cô dâu đung đưa dưới chiếc thảm đỏ, hai người hạnh phúc cầm tay nhau, hình ảnh giống hệt như bức ảnh cưới treo trước lễ đường.
Triệu Mộc Thanh nhẹ chân rời đi, trong lòng vui vẻ xen lẫn chút chua chát. Trước kia cô luôn cho rằng trong bốn người Phương Như có nhan sắc bình thường nhất, tính cách cũng không có gì nổi bật, hôm nay cô mới thấy được sức mạnh của tình yêu, được tình yêu bồi đắp thì một người bề ngoài bình thường đến đâu cũng trở nên xinh đẹp lạ kì.
Hôm lễ diễn ra trong bầu không khí ấm áp vui vẻ, lúc hai người trao nhẫn cưới cho nhau, Triệu Mộc Thanh không kìm lòng được mà xúc động rơi nước mắt.
Bàn cô ngồi nhìn quanh đều là bạn học cũ, thật giống như một buổi họp lớp. Đổng Khưu dẫn theo một người nữa nên bị sắp xếp ở bàn khác.
Lâu lắm mới có dịp bạn cũ gặp lại nhau, không tránh được việc trò chuyện trên trời dưới đất, đủ loại vấn đề được đem ra bàn luận.
Chú rể đỡ cô dâu đi tiếp rượu hết một vòng thì cũng đúng lúc lướt qua bàn bọn cô đang ngồi. Một cô bạn cũ tò mò nhìn theo họ: “Trong ly là nước, không phải rượu. Phương Như đang mang thai đấy, mọi người biết không?”
“Hả? Thật không, bảo sao trông cô ấy béo lên không ít nhỉ.” Một cô gái khác hưng phấn tiếp lời.
“Nghe nói hai người đó mới quen nhau được năm tháng, đứa bé trong bụng đã được ba tháng rồi.”
“Thế không phải mới quen nhau hai tháng mà họ đã…” Nói xong liền khẽ cười mập mờ.
“Đúng là không thể nhìn bề ngoài được mà, Phương Như nhìn rất nghiêm túc, chồng cô ấy trông cũng trung thực ha ha ha.”
Thấy bạn cùng phòng của mình bị nói xấu, Kim Nhã không vui nổi: “Mấy cậu có tư cách gì mà quản chuyện của cậu ấy, người ta thích yêu kiểu như vậy đấy, hiếm thấy lắm à?”
Không khí chợt trở nên trầm lặng, có người đứng lên hòa giải: “Này, có ai còn nhớ Chung Phinh Đình không?”
Nói đến nhân vật này liền có người hứng thú hỏi: “Là người đẹp nọ ấy hả? Không phải cậu ấy đã đi học ở học viên âm nhạc Curtis (1) sao?”
(1) Học viện âm nhạc Curtis là một học viên tư nhân ở Philadelphia, Hoa Kỳ.
“Cậu ấy kết hôn lâu rồi, hai người trai tài gái sắc nhé, tớ đã sang nước ngoài vài lần để xem các buổi biểu diễn của ban nhạc Curtifen, quả thật rất tuyệt, đến giờ vẫn được mọi người bàn tán đấy.” Vừa nói anh ta vừa không nhịn được giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi.
“Bề ngoài xinh đẹp đúng là lợi thế lớn. Nếu không xinh đẹp làm sao năm đó cậu ta được viện trưởng Dương vừa ý rồi chọn làm con dâu bà ấy chứ, cậu ta có thể dễ dàng học ở học viên âm nhạc Curtis ư? Năm đó số người vừa xinh đẹp lại tài năng hơn cậu ta không thiếu đâu.” Vẫn có vài người xem thường chuyện năm đó.
Triệu Mộc Thanh ngồi một bên yên lặng nghe, cảm thấy lúc trước không ngờ được sẽ có ngày hôm nay.
Cô có tình cảm với bạn trai của Chung Phinh Đình, bây giờ hẳn phải gọi là chồng của Chung Phinh Đình đi.
Lúc trước đồng ý qua lại với Đổng Khưu cũng vì anh ta có cái gáy hơi giống người kia.
Máy bay nhanh chóng đáp xuống sân bay An Lâm. Triệu Mộc Thanh nhìn đồng hồ, cũng đã 2 giờ rưỡi rồi.
Đứa trẻ phía trước vẫn an ổn ngủ gà ngủ gật trên vai mẹ, miệng còn chảy cả nước dãi.
Triệu Mộc Thanh đeo balo lên vai, hòa vào dòng người xuống máy bay.
Đám đông thưa thớt dần. Dưới chân cô cũng đau đến nỗi không chịu nổi với đôi giày cao gót mới mua này. Cô thẳng tay cởi đôi giày cao gót ra, thay bằng một đôi dép lê rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Tôi đến An Lâm rồi. Ba mươi phút sau gặp nhau ở cục dân chính. Không gặp không về.”
“Cục dân chính?”
Triệu Mộc Thanh dừng bước, nhìn theo hướng âm thanh phát ra, phía trước có một người đàn ông đang nói chuyện điện thoại.
Anh đứng bên cạnh đống hành lí của mình, nhìn qua chưa đến 30 tuổi, mái tóc cắt tỉa gọn gàng, áo trắng quần đen, dáng người cao to.
Điện thoại đã ngắt máy, anh tiện tay bỏ vào túi áo, dáng vẻ thong thả tùy ý.
Nhìn từ đằng sau quả đúng cái gáy mà cô quen thuộc! Triệu Mộc Thanh kéo theo đống hành lí bước lên phía trước hai bước, cô muốn nhìn rõ gương mặt người kia.
Chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt anh, mắt một mí hơi dài, đuôi mắt có phần xếch lên, mũi cao, môi mỏng khẽ nhếch lên, làn da rất trắng.
Bề ngoài đúng kiểu đào hoa. Trong lòng Triệu Mộc Thanh âm thầm phác họa lại hình dáng anh.
Có điện thoại gọi đến, tiếng một người đàn ông phát ra.
“Tiểu Chu, cậu đỗ xe ở đâu đấy?”
“Cậu không cần đến đây, tôi ra ngay.”
Cúp điện thoại xong, anh quay lại kéo hành lí, hơi nghiêng đầu liếc nhìn cô, khóe miệng như cười như không xoay người rời đi.
Chỉ một cái liếc mắt, Triệu Mộc Thanh nghi ngờ khi nãy tim mình dường như ngừng đập, giây tiếp theo trái tim cô mới đập trở lại. Nếu thật sự có mũi tên tình yêu, không thể nghi ngờ tim cô đang chảy máu liên tục vì mới vừa trúng mũi tên ấy.
Sau khi phục hồi tinh thần, cô bắt đầu hối hận đến xanh ruột.
Tại sao hôm qua lại uống nhiều như vậy chứ? Ra khỏi cửa cũng không trang điểm cẩn thận.
Có một câu nói rất đúng: “Cơ hội luôn dành cho những người đã sẵn sàng đón nhận.”
Bộ dạng cô bây giờ ấy hả, đầu tóc rối bù, hai mắt sưng húp, quần áo nhăn nhúm, chân đi dép lê.
Không thể tin được cô đã đứng ở sân bay hơn hai tiếng, lại mất thêm một tiếng để về nhà, bây giờ đã hơn 5 giờ chiều, cũng không biết Hoa Trân đã đi đâu.
Trước tiên phải gọi về nhà cho bố mẹ để báo bình an đã.
Bố cô lại càu nhàu: “Thanh Thanh, con phải giữ bạn trai chặt vào nhé, các bạn con đều đã kết hôn hết rồi.”
Đúng thế thật, trong đám bạn bè giờ chỉ còn mình cô thôi. Cô oán thầm trong lòng chứ không dám đi tranh luận với bố.
“Lâu rồi bố không gặp Thẩm Xung, khi nào gặp thằng nhóc đó nhớ gọi nó đến nhà ăn cơm.”
“Dạ, con nhớ rồi.” Cô đáp qua loa cho xong chuyện.
Vất vả lắm mới cúp điện thoại được. Cô mở tủ lạnh tìm cà rốt ăn, Hoa Trân luôn khẳng định cô cầm tinh con thỏ. Lại nhàm chán ngồi xem TV đến 8 giờ, cô dứt khoát leo lên giường đi ngủ.
Nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, cô không tự chủ nhớ về người đàn ông ngoài sân bay, giọng nói dễ nghe, ánh mắt quyến rũ.
Xong rồi, xong rồi! Trong lòng Triệu Mộc Thanh đau thương, không lẽ đây là lần thứ hai trong đời cô vừa gặp đã yêu ư?
Ban ngày ban mặt anh hẹn ai ở của cục dân chính, còn không gặp không về, chẳng lẽ đi đăng kí kết hôn sao?
Cô thở dài một hơi, cô gái kia hẳn rất ưu tú và xứng đôi với anh ấy. Không đúng, đến cục dân chính cũng có thể là ly hôn mà?
Nghĩ vậy cô không kìm lòng được xấu xa hi vọng là vế sau. Nhưng ai có thể bỏ rơi một anh chàng ưu tú như vậy mà ly hôn chứ, nếu ly hôn thật thì khẳng định cô gái đó xui xẻo quá rồi.