Mấy ngày sau Tết, hễ có thời gian là Từ Cảnh Tu lại đến nhà họ Triệu ăn chùa uống chùa, bố mẹ Triệu cũng đối xử với anh như với con rể.
Lúc nào Từ Cảnh Tu cũng dính lấy Triệu Mộc Thanh như hình với bóng, hơn nữa bây giờ đã được bố mẹ hai bên nhất trí nên lại càng trắng trợn hơn. Đến người từng trải như bố Triệu cũng thấy chướng mắt không nhìn nổi nữa rồi, ông giục Triệu Mộc Thanh đợi cục dân chính làm việc thì đi lấy giấy đăng kí rồi muốn ở đâu thì ở.
Ngày mùng 7 bắt đầu quay lại làm việc, bố Triệu vẫn còn trong kì nghỉ, Từ Cảnh Tu tự cho mình nghỉ một buổi, từ sáng anh đã tới đón Triệu Mọc Thanh đi đăng ký.
Bác sĩ Trương đi làm còn bố Triệu thì đi dạo, Triệu Mộc Thanh cũng không làm kiêu nữa, lấy cuốn sổ hộ khẩu trong phòng bố rồi nhanh chóng lao lên xe như một cơn gió.
Từ Cảnh Tu nhìn Triệu Mộc Thanh xinh xắn đáng yêu, "Vợ à, tối qua ngủ ngon không?"
"Rất ngon! Anh ngủ không ngon à?"
Anh nghiêng người qua cài dây an toàn cho cô, thì thầm bên tai cô, "Không ngon, cả đêm anh chỉ nhớ em, nhớ đến nỗi đau khắp người, đặc biệt là chỗ đó."
"Ồ." Cả người Triệu Mộc Thanh nóng như lửa đốt, nhớ lại ngày hôm trước ấy ấy trên tấm ga giường màu hồng khói ở nhà tân hôn thì cô hơi nhích mông, khắp người bắt đầu mất tự nhiên.
Anh lại càng dán sát vào cô, "Em đang nghĩ gì vậy? Cũng đang nghĩ đến anh đúng không?"
Triệu Mộc Thanh nhìn người đàn ông bên trong một đằng bên ngoài một nẻo này, lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ không để ý nữa.
Lúc họ đến vẫn còn sớm nên được xếp hàng phía trước, chưa được bao lâu đã có rất đông người đến xếp hàng đằng sau. Xem ra cũng có nhiều đôi gấp gáp giống bọn họ.
Có người vui vẻ cũng có người lạnh lùng xa cách, mới mùng 7 đầu năm đã vội đến ly hôn, quả là không thể chịu được nhau nữa.
Từ Cảnh Tu nhận thấy sự bất thường của cô, "Sao thế?"
"Lúc đầu rõ ràng họ đều yêu đối phương, thề non hẹn biển, vậy mà giờ..." Triệu Mộc Thanh đột nhiên thấy man mác buồn.
"Chúng ta sẽ không như vậy." Từ Cảnh Tu siết chặt tay cô, "Đến lượt chúng ta rồi."
Thủ tục đăng ký rất đơn giản, nửa tiếng sau Triệu Mộc Thanh đã chính thức thành người có gia đình. Phải tận đến lúc ngồi vào xe, cầm trong tay giấy chứng nhận đăng kí kết hôn đỏ chót, Triệu Mộc Thanh mới có cảm giác chân thật.
"Chúng ta thực sự đã kết hôn rồi sao? Còn chưa quen nhau được nửa năm mà." Triệu Mộc Thanh nhìn bức ảnh trên cuốn sổ chứng nhận.
"Từ lúc em học đại học đã thích anh rồi còn gì." Từ Cảnh Tu nói sự thật.
"Không tính, lúc đấy anh còn chẳng biết em là ai... " Nghĩ một hồi, Triệu Mộc Thanh lại thấy tủi thân, chọc chọc mặt anh trên tấm ảnh, tự nhiên chụp ảnh đẹp vậy làm gì?
Nhớ lại lúc chụp ảnh, người chụp là một người phụ nữ hơn 30 tuổi, chị ta bảo họ ngồi xuống, còn cười tươi như hoa với Từ Cảnh Tu, sau đó liếc cô một cái rồi ném cho cô hai cuốn sách dày cộp, Triệu Mộc Thanh còn chưa hiểu gì, chị ta đã khó chịu nói để kê mông ngồi lên chụp cho cân, nếu không chụp không đẹp.
Lúc đó cô ngồi chưa thoải mái, cố cười nên trông hơi ngáo.
Càng nghĩ càng tủi thân, mũi chua xót, vậy là đã gả cho người ta rồi.
Từ Cảnh Tu nhìn cô, không lên tiếng.
Về vườn Điệp Thúy, xuống hầm gửi xe.
Bên cạnh chiếc Maybach của Từ Cảnh Tu là một chiếc xe màu trắng dáng hơi tròn, đường nét mềm mại, ánh mắt Triệu Mộc Thanh lập tức bị hấp dẫn.
Từ Cảnh Tu hỏi, "Em xem có thích không?"
Triệu Mộc Thanh thuận miệng lên tiếng: "Ừm, xe gì thế anh?"
"Tít" một tiếng, xe đã được mở khóa, Từ Cảnh Tu đưa chìa khóa cho Triệu Mộc Thanh.
Triệu Mộc Thanh kinh ngạc, đây chính là chiếc xe mà anh nói dùng tạm sao?
Vẫn chưa hết, Từ Cảnh Tu mở cốp xe lấy ra một bó hoa màu tím thật to.
Triệu Mộc Thanh ngây người, cô che miệng, hai mắt mở to không dám tin nhìn anh.
Từ Cảnh Tu nâng bó hoa tới tặng cô, cô nhẹ nhàng ôm lấy.
Từ Cảnh Tu quỳ một chân xuống đất, không biết từ lúc nào trong tay đã có thêm một chiếc hộp nhỏ, anh lấy chiếc nhẫn lấp lánh ánh bạc ra, ngẩng đầu nhìn cô chăm chú.
"Triệu Mộc Thanh, cảm ơn em đã gả cho anh, bắt đầu từ hôm nay anh sẽ dùng cả đời này để yêu em, bảo vệ em."
Anh nâng tay trái cô lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.
Triệu Mộc Thanh vùi mặt vào bó hoa bật khóc.
Anh đứng dậy nâng mặt cô lên hôn những giọt nước mắt lăn dài, dịu dàng dỗ dành cô.
Cô vừa khóc vừa thút thít, "Đây là hoa gì... Sao... sao không phải... hoa hồng ạ? Hu hu hu..."
Anh vốn không muốn làm cô khóc mà, sao lại khóc mãi không ngừng thế? "Ngoan, đừng khóc. Hoa này không đẹp sao? Vậy giờ mình đi mua hoa hồng nhé."
Đang định lấy bó hoa vướng víu kia ra, cô lại không cho, "Hu hu hu... Đừng động tới hoa của em..."
Kệ vậy, Từ Cảnh Tu ôm cô đi về phía tòa nhà. Cô còn đang khóc thút thít, lại có bó hoa chắn ở giữa nên anh không nhìn được mặt cô.
Từ Cảnh Tu mở cửa để cô ngồi trên sofa, cô vẫn ôm chặt bó hoa.
Hiện tại Từ Cảnh Tu cảm thấy tự dưng mua bó hoa to như vậy thật phiền phức, anh lấy khăn ướt giúp cô lau mặt, khóc sưng cả mắt lên rồi.
Triệu Mộc Thanh ngẩng đầu hỏi, "Anh còn chưa nói đây là hoa gì?"
"Là tử đinh hương."
"Có nghĩa gì ạ?"
"Mối tình đầu." Em là mối tình đầu của anh.
"Hu hu hu..." Nước mắt lại rơi xuống.
Nhìn cô khóc mà anh còn thấy đau lòng hơn, dứt khoát ném bó hoa sang một bên, cởi áo khoác ra ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành.
Một lúc lâu sau, cô mới yên tĩnh lại, bàn tay nhỏ nghịch bàn tay lớn của anh, "Anh sẽ luôn tốt với với em như vậy chứ?"
"Tất nhiên rồi, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi."
"Không cho phép anh cũng làm thế này với người khác." Không có người phụ nữ nào chịu được sự tấn công của hoa tươi, xe đẹp và nhẫn cưới.
"Được." Sẽ không có người thứ hai, lòng anh đã đầy rồi, tất cả đều là cô.
Cô thở một hơi thật dài, "Cảm ơn anh, Từ Cảnh Tu. Em rất thích hoa anh tặng, đây là bó hoa đẹp nhất em được nhận." Còn đẹp hơn hoa hồng nhiều.
Anh khàn giọng mê hoặc cô, "Gọi chồng nào."
"Chồng..." Mặt cô đỏ bừng.
Triệu Mộc Thanh lấy hết dũng khí lại gần hôn anh như chú chim nhỏ mổ lên cằm, lại thẹn thùng gọi, "Chồng ơi." Tay còn to gan hơn muốn tháo khuy áo anh.
Từ Cảnh Tu lập tức đảo khách thành chủ, hôn cô thật sâu, trong chốc lát quần áo của cô đã bị anh cởi hết, chỉ còn đồ lót.
Cô co người lại, khắp người đều bị anh hôn, chỉ có thể phát ra những âm thanh vỡ vụn, "Chồng... em muốn lên giường."
"Được." Bây giờ cô nói gì anh cũng đồng ý.
Anh thở hổn hển bế cô vào phòng.
Đặt Triệu Mộc Thanh lên tấm chăn hồng nhạt, động tác nhanh nhẹn tự cởi sạch quần áo, cuối cùng cởi nốt món đồ còn lại trên người cô, Từ Cảnh Tu lập tức đè người xuống.
Lúc mới bắt đầu, anh rất vội vàng nên hơi lóng ngóng, hoàn toàn làm theo bản năng khiến cô đau đến nỗi kêu lên, khóc lóc lật người không cho anh tiếp tục.
Cả người căng cứng, mồ hôi vã ra như suối, anh đành ôm cô dụ dỗ, hôn chỗ nọ chỗ kia, nói cô lần này sẽ không đau nữa.
Cô lại mềm lòng, mắt sưng mũi đỏ trông rất đáng thương, "Nhẹ thôi đấy..."
Từ Cảnh Tu thở gấp, "Được."
Lúc đi vào lần nữa, quả nhiên không đau như lúc nãy, thay vào đó là tiếng rên rỉ kiều diễm ướt át của cô.
Anh càng làm càng khí thế, lần đầu tiên của hai người đã đạt đến độ muốn ngừng mà không được.
Khi Triệu Mộc Thanh tỉnh lại lần nữa đã là 7 giờ tối. Bọn họ cứ quấn lấy nhau đến nỗi bỏ cả bữa trưa, anh bế cô vào phòng tắm tắm rửa một lần, kết quả lại bận rộn trong đó hồi lâu.
Trở lại giường, hai người đều mệt đến nỗi chỉ có thể nằm ôm nhau, nhưng ôm một lúc anh lại trở nên cứng rắn, ép cô không ngừng gọi tên, cào lưng anh, cùng anh điên cuồng lên đỉnh, đến tận khi anh thỏa mãn dục vọng mới thôi.
Triêu Mộc Thanh ngủ một giấc, lúc dậy toàn thân đều đau nhức, đến ngón tay cũng không muốn động.
Từ Cảnh Tu đẩy cửa đi vào, nhìn cô mơ màng mở mắt, anh biết cô mệt quá rồi, "Ăn cơm trước đã rồi lại ngủ tiếp."
Triệu Mộc Thanh ngước mắt, nhìn vẻ mặt tinh thần sảng khoái của anh thì tức đến nghiến răng, nhưng giờ đến sức cắn anh cô cũng không còn.
Từ Cảnh Tu ôm cả người cả chăn lên đùi, vẻ mặt không hề che giấu sự đắc ý, "Vợ thấy anh giỏi không?"
Triệu Mộc Thanh biết anh đang nói cái gì, xấu hổ vùi đầu vào ngực anh, cất giọng buồn bực, còn yếu ớt đấm một cái, "Xấu xa, khốn nạn!"
Anh vẫn không chịu buông tha, thổi hơi bên tai cô, "Có thích không?"
Nhìn vẻ mặt ranh mãnh của anh, cô không thể nào tưởng tưởng được anh và người đàn ông lạnh lùng xa cách ở sân bay ngày đó lại là cùng một người, chứ đừng nói đến lời nhận xét "lãnh cảm" của Hoa Trân, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Triệu Mộc Thanh oán hận cắn răng, "Không thích!"
Từ Cảnh Tu tưởng thật, "Không tốt chỗ nào? Chúng ta thử lại lần nữa nhé."
Từ Cảnh Tu tự nhận tối hôm qua biểu hiện của mình không hề thua kém với diễn viên nam làm mẫu trong phim, trước nay luôn quen làm người giỏi nhất, nay năng lực học hỏi bị nghi ngờ, anh tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!
Đang định kéo chăn ra, Triệu Mộc Thanh vội gào lên, "Thích, thích!"
Anh nghiêm túc nhìn cô, "Thích lần nào?"
Triệu Mộc Thanh vừa xấu hổ vừa nóng nảy không dám nhìn anh, cô lén lút nhớ lại tình hình chiến đấu kịch liệt...
"Xùy!" Từ Cảnh Tu bật cười, thương tiếc xoa tóc cô, cô mới biết vừa rồi anh chỉ trêu thôi.
Từ Cảnh Tu định lấy quần áo mặc cho cô nhưng cô không cho, còn đỏ mặt lườm anh, "Anh ra ngoài trước đi!"
Anh cũng không trêu cô nữa, ngoan ngoãn ra ngoài đóng cửa lại.
Khi Triệu Mộc Thanh đi ra, trên bàn ăn đã bày xong hết.
Cô kinh ngạc, còn có một đĩa cá kho cà và hạt thông, "Đây đều là anh làm sao?"
Từ Cảnh Tu gật đầu, "Em nếm thử xem."
Cô gắp một miếng, mùi vị thật không tồi, "Ngon lắm. Sao anh biết làm vậy?"
Từ Cảnh Tu trả lời, "Anh học với Ôn Hòa, không khó lắm."
Triệu Mộc Thanh mặc cảm, đúng là thiên tài muốn làm gì cũng được.
Cô thật sự không có thiên phú trong lĩnh vực này giống hệt mẹ cô.
Để đũa xuống, cô trịnh trọng cầm tay Từ Cảnh Tu, "Chồng à, sau này nhà chúng ta phải dựa vào anh rồi."
Từ Cảnh Tu liếc cô một cái, "Vốn cũng không hy vọng gì ở em."
Nhìn cô ăn đến nỗi quai hàm phình to, anh nói thêm một câu, "Ăn nhanh lên, chút nữa còn có việc phải làm."