Hoắc Tiểu Ngọc ngây thơ cho rằng di động thân thể thì cảm giác xấu hổ có thể biến mất.
Nàng không biết ngọa nguậy thân thể mềm mại xinh đẹp như bạch ngọc điêu khắc,ngược lại càng dấy lên tham muốn Lôi Hào loại người không dễ dàng động tâm .
Mà hắn một khi động dục hỏa,nhất định phải nhận được thỏa mãn mới buông tha.
“Buông,huynh ép ta không thở nổi. . . . . .”
“Nếu ta không ép nàng,nàng sẽ bỏ chạy.” Hắn không đầnnha.
Hắn dùng hàm răng nhẹ cắn một đầu vú nhỏ,Hoắc Tiểu Ngọc cảm thấy cả người tê dại như bị điện phóng vào run rẩy không ngừng,càng ngày càng không muốn kháng cự loại khoái cảm bềnh bồng,một đôi mắt đẹp lóe sương mù,miệng nhỏ đỏ hồng vô thức bật ra rên rỉ mê người.
“Đừng mà. . . . . . A. . . . . .”
“Rất thoải mái sao?” Lôi Hào bàn tay vuốt ve mỗi một da thịt mềm nhẵn non mịn,giọng trầm thấp khêu gợi vang lên bên tai nàng.
Hoắc Tiểu Ngọc trong đầu có một giọng nói không ngừng nhắc nhở cô,không nên khuất phục dưới uy quyền của người nam nhân này.
Nhưng là. . . . . .
Khi nàng mở ra hai mắt tràn đầy tình dục,đón nhận con ngươi thâm thúy mê người,trong lúc nhất thời,nàng cảm thấy tất cả kháng cự phòng bị cứng rắn như băng, tất cả đều bị tròng mắt đen kia hòa tan.
Hắn chăm chú nhìn trong mắt nàng mang theo tia sáng lay động,làm nàng có loại vọng động không muốn phản kháng,để mặc mình xụi lơ trong bàn tay cường tráng của hắn..
Chưa bao giờ có một người làm nàng có loại cảm giác luyến tiếc. . . . . . Không,đừng bảo nàng động tâm với tên xú nam nhân kia nha. . . . . .
Trong con ngươi Lôi Hào lóe tia sáng nóng bỏng,hắn nhìn thân thể mê người trước mắt không ngừng ngọa nguậy,chỉ thấy làn da người nàng phiếm đỏ ửng mê người,vú to tròn bởi vì kích tình mà dồn dập đung đưa,giống như quả chính trên cành thành thục mê người dụ dỗ nam nhân dịu dàng thưởng thức vuốt ve.
Hắn làm sao bỏ qua được tiểu mỹ nhân trước mắt?
Một khi rơi vào trong tay hắn,nếu hắn không thưởng thức tỉ mỉ mùi vị mất hồn,chẳng phải phụ khổ tâm ông trời đưa báu vật này đến trước hắn?
“Ta khuyên nàng đừng kháng cự,nếu không chịu khổ chỉ là nàng.”
“Không. . . . . . Muốn. . . . . .”
Một tay hắn dùng sức vuốt ve vú tròn,một tay khác thì vuốt ve mỗi một tấc da thịt của nàng,lướt qua bụng bằng phẳng,tay của hắn chậm rãi dời xuống,kéo ra quần nàng,sờ lên nơi tư ẩn giữa hai chân đã sớm ướt đẫm.
Hoắc Tiểu Ngọc muốn ngăn cản cũng không kịp nữa,ngón tay của hắn đã xâm chiếm cánh hoa ướt át,đầu ngón tay dọc theo trên mặt cánh hoa lên xuống trêu đùa, trong huyệt nhỏ chậm rãi chảy ra mật dịch làm ướt ngón tay hắn.
“A. . . . . . Không nên như vậy. . . . . . Ngươi không thể như vậy. . . . . .”
Khi hắn đích ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp tiểu hạch nhạy cảm,nàng cảm thấy một trận khoái cảm mãnh liệt nhanh chóng lan tỏa toàn thân,làm nàng không nhịn được cong người lên,trong miệng bật ra một tiếng rên rỉ mất hồn.
“A. . . . . . đừng làm vậy. . . . . .”
Hô hấp của nàng càng ngày càng rối loạn,kích tình làm cho người nàng càng hồng,Lôi Hào vừa nhìn liền biết nàng đã đạt tới trạng thái vô cùng hưng phấn.
“Tiểu Ngọc,nàng nên hiểu chưa người nào có thể phản kháng được ta,nhất là nàng.” Thanh âm của hắn khàn khàn,ẩn chứa một tia đắc ý phái nam.
Không!
Nàng không muốn để hắn đắc ý,nhưng ngọn lửa kích tình làm cho nàng đầu váng mắt hoa,trong đầu trống rỗng,lý trí đã sớm chạy mất tiêu.
Nàng há mồm muốn nói chuyện,nhưng phun ra chỉ là từng đợt thở dốc.
Thình lình ngón tay vốn trêu đùa bên ngoài cánh hoa bỗng nhiên xâm nhập khe hẹp nho nhỏ,bắt đầu ra ra vào vào.
“Đừng. . . . . . Đau quá. . . . . . buông ra!”
Nàng không nhịn được bật ra trong thống khổ khoái cảm rên rỉ,khóe mắt hàm chứa nước mắt dùng chút xíu lực còn sót lại phản kháng.
“Đừng như vậy . . . . .”
Nàng nghẹn ngào lắc đầu,thân thể lại không nghe đáp lại ngón tay chạy nước rút trong cơ thể nàng nàng cắn chặt môi dưới không để ình kêu ra tiếng .
“Đừng sợ,lần đầu tiên sẽ đau .”
Một cái tay của Lôi Hào yêu thương vỗ về thân thể xinh đẹp,đầu vú màu hồng phấn trở nên vừa đỏ vừa cứng,theo thân thể nàng khẽ run .
Không. . . . . . Hoắc Tiểu Ngọc bắt được tia lý trí cuối cùng,nếu như hắn muốn nhục nhã nàng,nàng sẽ không để cho hắn được như ý.
“Ác ma. . . . . . Buông. . . . . . Ngươi đây là dùng bạo lực bắt buộc ta. . . . . . Căn bản không phải một người nam nhân nên làm . . . . . Buông. . . . . .”
Nàng tóc đen tán loạn,một gương mặt tinh sảo đỏ bần,lộ ra ý loạn tình mê.
“Không nên đụng ta!” Nàng sau quay đầu sang nơi khác,trốn tránh nụ hôn vừa rơi uống.
Lôi Hào ngừng một chút không ép nàng,chẳng qua môi rơi vào đầu vú nhỏ,giống như trừng phạt dùng sức mút lấy,mà ngón tay càng cuồng dã kéo ra đưa vào trong u huyệt.
“Không. . . . . . A. . . . . . A. . . . . . Ừ. . . . . .” Trận trận khoái cảm khiến Hoắc Tiểu Ngọc không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ.
Lôi Hào không ngừng liếm láp ngực tuyết,cho đến toàn bộ đầu vú nhỏ màu hồng dính đầy nước miếng của hắn,giống như thưởng thức món ăn xinh đẹp nhất.
“A. . . . . . A. . . . . . Ta không muốn!” Nàng thở không ra hơi nói.
“Ta muốn nàng,ta không muốn đợi nữa.” Nói xong hắn đứng dậy cỡi y phục trên người,thân thể cường tráng săn chắc ánh váo mi mắt nàng, làm đôi mắt đẹp trừng thật to .
Nàng cho tới bây giờ không biết thân thể nam nhân có thể. . . . . . đẹp như vậy,làm lòng người lay động.
Hắn tuyệt không mập,mà tràn đầy cường tráng phái nam,là loại nam nhân”Tốt” làm nữ nhân nhìn thấy sẽ chảy nước miếng.
Ánh mắt nàng kìm không được nhìn về vật trướng to giữa hai chân hắn,mặc dù không hiểu đó là cái gì,nhưng nàng cũng biết không thể mở miệng hỏi hắn.
“Ta biết nàng muốn hỏi gì, không sai,chính là như vậy.” Lôi Hào giống như có thể nhìn thấu lòng nàng rồi trả lời nàng,sau đó trên má ửng hồng in lên một nụ hôn nóng bỏng.
Hoắc Tiểu Ngọc tức giận trừng hắn, “Ngươi biết ta muốn hỏi gì sao? Ta muốn ngươi không nên tùy tiện cởi sạch trước mặt người khác,ngươi có nghe không?”
“Tức giận à ?” Khẩu khí của hắn không tự chủ sủng ái,đưa tay kéo thân thể nhỏ nhắn qua,để hai chân nàng hoàn qua hông hắn.
“Ta nói rồi không được đụng ta ——”
“Ta không đồng ý”