Cục Cưng À, Gọi Ba Đi

Chương 14



Bịch một cái, nghe như tiếng vật nặng rơi xuống đất. Chuyện gì thế nhỉ?

Âm thanh chỉ vang lên một lần rồi im bặt… im lặng đến đáng sợ.

Thò đầu ra khỏi chăn, thở sâu, trốn tránh như đà điểu cả buổi, trời cũng đã tối mất rồi.

Tôi tự an ủi mình: không phải chỉ là hôn một cái thôi sao? Đâu phải là chưa từng hôn bao giờ. Có thể đây chỉ Lẫm Lẫm nghịch dại thôi… Đúng vậy… Nhất định là vậy…

Vô thức sờ sờ môi, hơi thở nóng rực của Lẫm Lẫm vẫn còn phảng phất nơi ấy… A… Tôi đang nghĩ cái gì vậy…

“Ục~~” Mặt mày sa sầm, bao tử không hề quên trách nhiệm mà thảm thiết kêu lên.

Bên ngoài không chút tiếng động.

Hay Lẫm Lẫm đi rồi?

Mở cửa, ló đầu ra ngoài. Không có ai.

Khi đến phòng khách liền thấy một dáng người nằm bẹp trên sàn nhà.

“A… Lẫm Lẫm!” Tôi gào lên.

Chẳng lẽ ban nãy chính là tiếng ngã của thằng bé sao?

Tôi chạy đến, đỡ nó dậy!

Trời! Nóng quá, lẽ ra khi thoa thuốc cho nó, tôi phải phát hiện ra mới phải! Chết tiệt!

“Ưm…” Lẫm Lẫm rên rỉ.

“Lẫm Lẫm… Lẫm Lẫm… Con có sao không?” Tôi sốt ruột.

“Nước…” Lẫm Lẫm trông thật yếu ớt.

“Nước… Được được.”

Nước… Nước… Tôi cuống quýt chạy đi rót nước. Lẫm Lẫm từ nhỏ đến lớn rất ít bệnh tật, nhưng mỗi lần sinh bệnh đều rất nặng. Gay go rồi!

Rót nước xong, tôi vội vã nâng nó dậy, đưa cốc đến bên miệng nó.

Lẫm Lẫm vô thức uống nước xong, thì từ từ thiếp đi.

Tôi ngồi trên sàn nhà. Lảm sao bây giờ?

Kéo nó đi nữa ư?

“Lẫm Lẫm… Lẫm Lẫm… Dậy đi…!” Tôi vỗ vỗ mặt nó, “Chúng ta lên giường ngủ đi. Ngoan, trước tiên phải đứng lên cái đã.”

Tôi dìu nó dậy. Nó dường như có chút ý thức, cũng dựa vào tôi đứng lên.

Cứ như vậy tôi dìu dìu dắt dắt nó đến giường.

Sau khi đặt thằng bé nằm ngay ngắn trên giường, tôi vội vội vàng vàng đi lấy nhiệt kế. Số lần Lẫm Lẫm bị bệnh hoàn toàn có thể đếm trên đầu ngón tay, sau khi thành niên càng không thấy nữa. Nói cách khác, tôi rất quan tâm đến sức khỏe của Lẫm, dùng mười đầu ngón tay tất nhiên là liệt kê ra rõ ràng. Nhưng tình cảnh này thì chưa đụng bao giờ… Hiện tại tôi đang gấp gáp đến mức không biết nên làm cái gì.

Chạy chậm đem nhiệt kế lại giường, tôi kẹp lại cho thằng bé.

Nghĩ tới nghĩ lui, hình như còn thiếu thứ gì đấy?

A! Gọi bác sĩ!

Tôi cuống quýt gọi điện cho bác sĩ Hồ.

Bác ấy là bác sĩ tư nhân của gia đình tôi. Từ nhỏ đã nhìn thấy chúng tôi lớn lên. Và lúc này đang là người nghiêm túc khiển trách tôi: “Sao bây giờ cậu mới phát hiện ra?”

“Đã lên đến 39 độ 8! Nếu sốt thêm chút nữa là phải vào viện rồi. Thật là…”

Giúp Lẫm Lẫm kéo chăn lên, tôi ngồi bên cạnh suy nghĩ mông lung.

Từ lúc nào đã nóng đến mức này?

Chẳng lẽ vì đêm quá lái xe ngoài trời gió mạnh, lại không ngủ đủ giấc. Chả trách sáng nay lại bực dọc đánh nhau với Lai Nhĩ, còn bị Lai Nhĩ đánh lại nữa. Nhưng đánh lại thì đã sao, Lẫm Lẫm là đai đen tam đẳng Không thủ đạo kia mà.

“Ưm…” Lẫm Lẫm khẽ mở mắt.

“Lẫm Lẫm, con cảm thấy đỡ chút nào chưa?” Lúc nãy vừa cho thằng bé uống thuốc xong.

“Nước…”

“Nước đây.” Tôi cầm cốc nước cạnh bàn từ tốn đưa cho nó.

“Tôi đói…”

“Được, để ba kêu đồ ăn.” Tôi đứng dậy định đi gọi điện thoại…

“Tôi không muốn ăn đồ ngoài.”

“Hả?” Không muốn ăn đồ ngoài, vậy ăn cái gì?

Lẫm Lẫm mệt mỏi tiều tụy nhìn tôi.

Tôi đành giơ cờ trắng xin hàng, “Để ba đi nấu.”

“Nhanh lên một chút.”

Im lặng…



Loảng xoảng… Nồi rớt… Bang… Oa đổ mất rồi… Phụt… Cháo bắn tung tóe…

Tôi nhận ra, tôi cuối cùng cũng nhận ra… Tôi hoàn toàn không thể xuống bếp.

Được rồi, được rồi, tôi thừa nhận. Cơm nước mọi bữa đều do Lẫm Lẫm nấu cả, tôi chỉ có trách nhiệm ăn thôi. Tôi làm gì biết nấu nướng kia chứ!

Cẩn thận vét phần ít bị khê nhất trong đống cháo khét lẹt… Tốt quá, vẫn còn được nửa chén.

Tôi đặt chén cháo lên một cái dĩa nhỏ, cứ thế bê đi.

Còn về phần tàn cuộc ư? Mặc kệ nó chứ!

Nâng nâng niu niu múc một muỗng cháo, thổi thổi thổi… Từ từ đưa đến bên miệng Lẫm Lẫm…

Lẫm Lẫm nhíu máy: “Đây là cái gì?”

“Hả?” Tôi cẩn thận nhìn xuống. Cái cục đen thui kia là gì thế nhỉ? A! Là trứng muối.

“Trứng muối.” Tôi nói.

“Còn cái kia?” Lẫm Lẫm chỉ vào cái mớ vừa đen vừa trắng trong chén.

Tôi nhanh nhẹn trả lời: “Thịt nạc!”

Thứ tôi nấu chính là cháo trứng muối với thịt nạc. Nếu không phải trứng muối, thì tất nhiên là thịt nạc rồi.

Lẫm Lẫm cuối cùng cũng nuốt muỗng cháo ấy vào.

Cau mày. Cau mày. Vẫn cau mày.

Khó khăn gian nan lắm muỗng cháo kia mới được nuốt trôi. Lẫm Lẫm lạnh lùng phán: “Khó ăn!”

Tôi giận.

Nếu con không phải là bệnh nhân, ba ba của con nhất định đã phát hỏa với con rồi!!!

Thật sự khó ăn sao? Tôi cầm lấy cái muỗng. Ăn một miếng. Bỏ muỗng xuống. Xoay người đi. Nói: “Ba đi gọi đồ ăn.”

Lẫm Lẫm đúng là đã chiếu cố tôi rồi. Cái gì mà khó ăn chứ? Thứ này hoàn toàn không thể nuốt nổi.

“Không cần. Vẫn ăn được.” Lẫm Lẫm cầm muỗng, ăn hết miếng này đến miếng khác.

Tôi vội vàng can ngăn: “Đừng ăn. Khó nuốt lắm. Để ba đi gọi đồ ăn ngoài.”

Lẫm Lẫm nhìn tôi một cái, nói: “Anh muốn lãng phí thì làm đi, còn tôi thì không.”

Cứ như vậy, từng muỗng từng muỗng, chén cháo nhanh chóng được giải quyết xong.

Trong lòng tôi chợt dâng trào cảm xúc. Lẫm Lẫm quả là một đứa con ngoan mà~~~.

Ăn xong, Lẫm Lẫm nhìn tôi nói: “Anh đúng là làm chuyện gì cũng không xong!”

Tôi xin rút lại những lời ban nãy.

“Tôi buồn ngủ rồi.” Lẫm Lẫm nói.

“Ừm…” Tôi dọn chén muỗng.

“Anh không ngủ sao?” Lẫm Lẫm ra vẻ cụt hứng.

Thật là… Muốn ba ngủ chung thì cứ nói thẳng đi… Mới bệnh một lúc mà bao nhiêu tính nết trẻ con của Lẫm Lẫm đều bị phô bày ra ngoài cả rồi.

Tôi sải bước đến bên giường, nằm xuống. Lẫm Lẫm lập tức ôm chặt lấy tôi, tôi cũng đành chịu trận.

Hơi thở bên cạnh dần dần trở nên đều đặn.

Đến lúc này tôi mới phát hiện ra vài việc.

Tôi chưa ăn, cũng chưa có tắm.



Lẫm Lẫm bị bệnh một tuần liền. Tôi ngày nào cũng cuống quýt lo lắng cho nó. Lẫm Lẫm còn một mực không cho tôi đi làm, chỉ còn biết nhờ tên họ Thần xấu xa kia chủ trì đại cục.

Cứ như thế… Tôi dần quên mất chuyện nụ hôn kia…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.