Không khí sáng sớm lúc nào cũng tuyệt vời hơn hẳn.
Hít đầy ngực không khí tươi mới buổi sớm, tâm tình cũng rất sảng khoái.
Gõ cửa, tôi gọi: “Học trưởng, xuống nhà ăn điểm tâm thôi.”
Nhưng trong phòng không có chút động tĩnh.
Tôi thắc mắc, gọi lần nữa: “Học trưởng?”
Không có ai?
Tôi mở cửa đi vào, bên trong hoàn toàn ngăn nắp, cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu… người.
Tôi phát hoảng. Không lẽ xảy ra chuyện gì? Học trưởng bỗng nhiên chạy đến chỗ tôi lánh nạn? Nhất định có chuyện, nhưng học trưởng không nói, bọn tôi cũng không muốn hỏi quá nhiều… Nhưng… nhưng… sáng nay sao lại đột ngột biến mất như tan vào vào không khí thế này? Không lẽ… Không lẽ….
Tôi cuống cuồng chạy xuống lầu tìm Lẫm Lẫm.
Tôi vừa chạy vừa gào ầm lên: “Lẫm Lẫm. Lẫm Lẫm. Lẫm Lẫm… Không hay rồi. Học trưởng… Học trưởng…”
Chạy ào vào phòng bếp.
Tôi vẫn gào: “Học trưởng… Không thấy học trưởng đâu nữa!”
Trong nhà bếp có hai người.
Một đang làm bữa sáng.
Một đang thưởng thức cà phê còn nghi ngút khói.
Thấy tôi nhào đến, tất cả đều bất động nhìn tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu cười hắc hắc.
Lẫm Lẫm mặt mày vô cảm.
Học trưởng chớp mắt.
Tôi ngồi vào bàn ăn, uống nước trái cây.
Học trưởng chậm rãi uống tiếp cà phê, rồi đặt xuống, nói: “Được rồi. Chúng ta nói chuyện vừa nãy đi. Tại sao em lại vừa chạy vừa la là anh biến mất?”
Cười gượng hai tiếng, tôi thật lòng thương cảm chia buồn cho sĩ diện của chính mình, mất sạch không còn một mẩu.
Học trưởng tiếp tục nói: “Anh sao lại có thể bỏ đi như vậy?”
Sao tôi biết?
“Không lẽ em nghĩ anh bị bắt đi?”
Ya! Tôi ngẩng đầu. Sao anh biết?
Vừa ngẩng cổ đã gặp ngay ánh mắt thích thú của học trưởng.
Anh ấy lắc đầu: “Khi Khi, em coi quá nhiều phim truyền hình rồi đó.”
Lẫm Lẫm cũng ngồi xuống, mặt mày lạnh tanh phun ra hai chữ: “Ngu ngốc!”
A~~~~ Điên mất. Lòng tự tôn của tôi bị ngàn tiễn xuyên tâm!
Sáng sớm đã bị đả kích… khiến cho tâm trạng cả ngày cũng ủ rũ chán nản.
Lúc đi qua phòng thiết kế, thấy Tiểu Đào và tám cô nương khác đang túm tụm lại buôn dưa lê.
“Sao hôm nay vẻ mặt Khi Khi lại khó coi như vậy?”
“Không biết… Có khi nào là vì cái ấy không?”
“Cái ấy là cái gì?”
“Thì là… cái chuyện mà chị em phụ nữ bọn mình một tháng vẫn bị vài ngày ấy…”
Vốn định gõ cửa… nhưng tay giơ lên nửa chừng thì đột ngột tê liệt, buông thỏng xuống. Tôi lúc đầu muốn đi tìm tên họ Thần xấu xa kia để lấy bản vẽ, nhưng bây giờ ngay cả phòng thiết kế cũng không muốn vào.
Chết tiệt! Mỗi tháng bị vài ngày!
Ôm một bụng bực bội cộng hưởng thêm chuyện khó chịu buổi sáng, tôi lết về nhà.
Học trưởng sáng ra đã có chuyện cần đi, đến giờ vẫn chưa thấy về.
“Khi Khi, buổi tối muốn ăn gì?” Lẫm Lẫm hỏi.
Tôi ngồi trên ghế sofa, xem chương trình “Bút chì sáp đáng yêu”, không muốn để ý đến nó.
“Khi Khi?” Lẫm Lẫm không hiểu chuyện tiếp tục gọi.
Tôi im lặng. Đã nói không muốn để ý là tuyệt đối không để ý.
Lẫm Lẫm thoáng cái đã lao đến trước mặt tôi, tắt TV.
Tôi trừng mắt nhìn nhìn nó, quát: “Gì chứ? Ba đang xem TV!”
Lẫm Lẫm cũng gào lên: “Anh rốt cục là tức giận cái gì?”
Tôi im lặng, không thèm quan tâm nó, mở TV, tiếp tục xem.
Ngay cả tôi cũng không biết mình đang giận cái gì. Gần đây không hiểu sao tính tình luôn cáu kỉnh. Đã vậy còn… có khi ngồi nhìn Lẫm Lẫm nửa ngày mà không biết. Trước đây Lẫm Lẫm vẫn thường mắng tôi ngốc, nhưng lần này không biết do đâu lại đặc biệt tức giận. Dù vậy tôi vẫn không có ý định nói cho nó biết.
Lẫm Lẫm vươn tay ôm lấy vai tôi.
Tôi rống vào mặt nó: “Con rốt cục muốn gì hả?”
“Câu này tôi phải hỏi anh mới đúng! Sao lại không để ý đến tôi?” Hai mắt của Lẫm Lẫm hơi đỏ lên.
“Ai bảo con không quan tâm đến cảm nhận của ba. Mắng ba ngu ngốc ngay trước mặt học trưởng.” Như vậy đúng là mất mặt thật!
Lẫm Lẫm phát điên, hung tợn nói: “Thật ra là ai không quan tâm đến cảm nhận của ai? Học trưởng, học trưởng… Anh cứ ba câu là nhắc đến học trưởng. Anh thích hắn ta lắm phải không?”
Tôi quay đi: “Chả dư hơi nói với con nữa.”
“Anh không nói là thừa nhận phải không?” Trong giọng nói của Lẫm Lẫm rõ ràng chứa đầy tức giận.
Tôi quay lại: “Ai…”
Những từ còn lại đều bị nuốt trọn.
Môi của Lẫm Lẫm hung hăng ấn lên môi tôi… khẽ cắn… từ từ ngấu nghiến…
Tôi hoàn toàn chết trân ra đấy.
Như thể muốn phạt tôi thiếu tập trung, đôi môi ấy lập tức mạnh mẽ cắn môi tôi một cái.
Đau quá!
Tôi giãy giụa.
Muốn nói gì đấy, nhưng thứ trơn trượt kia đã thừa cơ tiến vào trong miệng.
A! Đúng rồi… là đầu lưỡi của Lẫm Lẫm.
Đầu óc có chút mơ hồ, có chút thiếu dưỡng khí, tứ chi dần không còn sức lực.
Chỉ cảm thấy môi cùng môi quyện chặt vào nhau…
Dường như cả một thế kỉ đã trôi qua, Lẫm Lẫm buông tay, vừa nói vừa dùng môi mình mơn trớn môi tôi.
“Không cho phép… Không cho phép anh thích hắn… Vốn định cho anh thời gian để suy nghĩ… Nhưng anh lại ngốc như vậy… Nhất định có nghĩ cũng không ra…”
Tôi tỉnh táo hơn một chút, phát hiện tay mình đang vòng qua cổ của Lẫm Lẫm.
A!
Mặt nóng rang. Tôi nghĩ tôi tiêu rồi. Lần trước còn có thể nói là Lẫm Lẫm cưỡng hôn tôi, nhưng bây giờ thì biết bào chữa thế nào đây?
OH… MY GOD…Tôi lại để cho con trai cưng hôn mình, không những vậy còn hôn đến đứng không vững!
Cánh cửa đang đóng bị mở tung.
Tôi quay đầu nhìn sang.
Là học trưởng vừa về.
Anh ấy nheo mắt, cười hỏi: “Anh đã quấy rầy chuyện gì sao?”
Tôi nhìn nhìn bọn tôi.
Cuống quýt đẩy Lẫm Lẫm ra…
Tư thế… vừa rồi… thật ám muội.
Lẫm Lẫm nhíu mày, cũng không nói thêm lời nào, đi thẳng vào phòng bếp nấu cơm.
Tôi nói: “Học trưởng, anh trở về rồi.”
Học trưởng “Ừm” một tiếng, rồi bước vào trong.
Lúc đi ngang qua tôi, học trưởng ghé sát tai tôi thì thầm: “Khi Khi, môi em đỏ thật đấy!”
Tôi cuống cuồng sờ xuống môi mình.
Học trưởng “chậc chậc” hai tiếng, bộ dạng vui vẻ bỏ lên lầu.
Tôi cuống quýt chạy vào toilet soi gương.
Không nhìn còn đỡ, nhìn rồi chỉ muốn tát vào miệng mấy cái… Nếu nói bọn tôi không làm gì, quỷ cũng không tin. Tôi trưng bày bộ mặt ủ rũ mếu máo. Chết rồi… bị học trưởng thấy rồi.
Điện thoại reo.
Tôi vội vã chạy ra nghe.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Lai Nhĩ: “Khi Khi… Quan Linh đang ở chỗ cậu đúng không?”
Tôi nghi hoặc trả lời: “Đúng vậy.”
Điện thoại truyền đến tiếng gào khóc của Lai Nhĩ: “Khi Khi, sao cậu có thể để Quan Linh ở nhờ nhà cậu? Tớ mặc kệ! Tớ cũng muốn!”
Tôi nhíu mày.
Sau lưng đột nhiên vươn ra một cánh tay.
Tôi quay đầu nhìn, là học trưởng.
Học trưởng đặt tay lên môi, ý bảo tôi để anh ấy nói.
“Lai Nhĩ, không ai quản cậu, như vậy không phải tốt hơn sao?”
“Không cho tôi làm chuyện ngu ngốc?”
“…”
“Cẩn thận không tôi tống cậu về Mĩ đấy.”
“…”
“Đừng đến đây!”
“…”
Tôi đứng cạnh chỉ nghe được lõm bõm vài câu.
Học trưởng cau mày, nói: “Nhanh. Mau chạy ra đóng cửa lại!”
“Muộn rồi. Tôi đã tới!” Một âm thanh khoái trá vang lên.
Tôi quay đầu, Lai Nhĩ đã đứng ở cửa từ lúc nào.
“Khi Khi… Tôi cũng đang tìm chỗ ngủ nhờ…” Lai Nhĩ thoáng cái đã lao đến chỗ tôi, ôm chặt đến ngạt thở.
Tôi trợn trắng mắt.
Học trưởng che mặt, than thở: “Cậu là tên đại ngốc…”