Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Chương 51



Edit: Huyên

Đã vào hạ, thời tiết Minh Đô nóng lên, Vân Trạch theo Vương lão phu nhân chơi cả ngày ở bên ngoài, vốn định chạng vạng trở về sẽ làm bài tập.

Nhưng sau khi trở về cậu chỉ muốn nghỉ ngơi, lại trì hoãn chuyện này tiếp.

Vân Trạch ngồi bên cửa sổ vừa hóng gió mát vừa nghĩ, thôi để ngày mai vậy, ngày mai cậu sẽ làm, làm xong trở về tìm Chung Hành. Lâu lắm rồi không gặp Chung Hành, Vân Trạch rất nhớ hắn.

Phụ quốc công dùng bữa tối xong đang đi dạo trong vườn, Vương Hi Hách hầu hạ bên cạnh lão, tôi tớ đột nhiên bẩm báo Nhiếp chính vương tới.

Phụ quốc công không muốn gặp Chung Hành.

Ông từng tuổi này rồi đi đứng không tiện, quần áo mỏng manh, quỳ gối trước mặt Chung Hành không biết nên nói gì mới được đứng lên, ngẫm lại cảm thấy rất đau khổ.

Nhưng lại không thể không ra gặp.

Vương Hi Hách rất kín miệng, có một số việc chỉ có một mình Vương Hi Hách biết, y sẽ không nói với người khác, cho dù Phụ quốc công là ông nội y y cũng không nói.

Sắc mặt Vương Hi Hách tối sầm lại.

Y đoán ra Chung Hành tới vì Vân Trạch.

Vương Hi Hách nói: “Lão thái gia, ông đừng đi, hai ngày nay chân ông bị đau, nếu tâm trạng hắn không tốt thì không biết chừng ông phải quỳ đến khi nào nữa. Con đoán hắn đến không phải vì chuyện quan trọng gì đâu, để con ra tiếp hắn cho.”

Thân phận địa vị của Phụ quốc công như vậy khi gặp Chung Hành vốn không cần quỳ xuống, cho dù gặp Hoàng đế cũng không cần hành lễ lớn nữa là.

Thời gian trước sau khi Chung Hành xử trí quan viên hai nơi quận Xương và Dương Sơn, đám quan viên triều Khế đều sợ hắn, bất kể chức quan lớn nhỏ gặp hắn đều quỳ xuống như gặp Hoàng đế.

Trong cung có lời đồn rằng ngày Chung Hành giết Quý Phi, Hoàng đế tự mình xin tha cho Quý Phi, thậm chí còn quỳ xuống trước mặt Chung Hành, nhưng Chung Hành vẫn chém không tha.

Người khác đều quỳ Nhiếp chính vương, Phụ quốc công không tiện cậy già lên mặt, ông còn muốn Vương Hi Hách thuận đường xuôi gió trong triều.

Do dự một lát, Phụ quốc công nói: “Con đi đi, ứng phó không được thì cho người gọi ông, ông về phòng giả bệnh đây.”

Vương Hi Hách vội vàng ra ngoài nghênh đón.

Chung Hành biết người đi ra là Vương Hi Hách, tuy tính cách Vương Hi Hách lạnh lùng cao ngạo, nhưng làm việc lại cẩn thận. So sánh ra, thằng cháu trai Chung Thiệu kia của Chung Hành đúng là một tên ngu xuẩn.

Chung Hành không giấu diếm ý đồ đến đây: “Em ấy đâu?”

Trong bụng Vương Hi Hách chứa một nồi lời khách sáo, vốn tưởng rằng Chung Hành sẽ khách sáo đôi câu với mình, thấy Chung Hành không chút kiêng dè, y vội vàng nói: “Em ấy đang ở trong viện của lão phu nhân, mấy ngày nay lão phu nhân nhớ em ấy nên có bảo ở lại vài ngày, lão phu nhân còn chưa biết chuyện này.”

Chung Hành gật đầu: “Dẫn cô đi vào, không cần phải báo thân phận của cô.”

Vương Hi Hách đưa tay: “Mời điện hạ.”

Vương lão phu nhân có nuôi một con chó sư tử, lông con chó này khá dài, bà ôm nó lên giường, dùng lược tinh xảo chải lông cho chó, Vân Trạch ở bên cạnh nghiêng người gặm lê.

Chó sư tử rất thèm quả lê trên tay Vân Trạch, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Vân Trạch ăn lê.

Tỳ nữ đi vào bẩm báo: “Thiếu gia dẫn bạn tới thăm ngài ạ.”

Trong lòng Vương lão phu nhân không vui: “Trễ thế này còn dẫn bạn tới thăm ta? Nó chỉ biết hồ đồ, bảo bọn họ ra ngoài đi, nói cơ thể ta không thoải mái.”

Tỳ nữ còn chưa đi ra, Vương Hi Hách đã dẫn người vào: “Lão phu nhân.”

Vương lão phu nhân không thể không nặn ra một khuôn mặt tươi cười: “Hách nhi, đã trễ như vậy con đến làm gì? Vị này là——”

Vân Trạch “răng rắc” cắn một miếng lê, cậu không nhìn thẳng vào mắt người nào, Vương lão phu nhân xem cậu như bạn nhỏ, Vân Trạch cũng tự coi mình như bạn nhỏ luôn, vờ như cháu trai nhỏ không hiểu chuyện của Vương gia, không muốn đi xuống xã giao với bọn họ.

Giọng nói Chung Hành lạnh lùng: “Tại hạ Chung Thiệu, mấy tháng trước nghe nói lão phu nhân bị bệnh, giờ mới có thời gian tới thăm.”

Vương lão phu nhân biết đây là bạn của Vân Trạch, hắn là người giúp đỡ mời thái y trong cung.

Bà nhìn kỹ Chung Hành, ánh mắt bà lão khá lợi hại, liếc mắt một cái là nhìn ra Chung Hành không phải hạng người bình thường, hơn nữa khuôn mặt tuấn mỹ thân hình cao lớn, cao hơn Vương Hi Hách nhã nhặn tú bên cạnh hơn nửa đầu, không giống Quận vương nhàn tản, ngược lại giống tướng quân lãnh binh đánh giặc hơn.

Vân Trạch không gặm nổi lê được nữa, cậu từ trên giường xoay người lại, nhìn Chung Hành với vẻ mặt khiếp sợ.

Vương lão phu nhân cười nói: “Dáng vẻ Quận vương cao quý, quả nhiên không phải người tầm thường. Trạch nhi, sao còn chưa xuống hành lễ với qQuận vương?”

Vân Trạch đặt quả lê lên dĩa, cậu đứng dậy đi xuống giường: “Quận vương.”

Hứa Kính đứng phía sau Chung Hành nháy mắt ra hiệu với cậu.

Vân Trạch nhìn thấy Hứa Kính liền nhớ tới một chữ mình cũng chưa viết, cậu càng chột dạ hơn, “Bà ngoại đã hết bệnh từ lâu, có lẽ Quận vương nên đến sớm hơn. Nhờ anh họ dẫn Quận vương đi dạo trong vườn nhé, chân em không thoải mái, hôm nay không đi cùng được.”

Vương lão phu nhân vỗ bả vai Vân Trạch: “Đứa nhỏ này, sao lại vô lễ với khách như thế hả? Đi bưng trà tạ lỗi với khách đi.”

Vân Trạch rửa tay pha trà mang tới, cậu đưa cho Vương lão phu nhân trước, sau đó đưa cho Chung Hành.

Chung Hành nhận ly trà, hỏi Vương lão phu nhân tình trạng cơ thể mấy ngày gần đây, Vương lão phu nhân khách sáo vài câu, lúc Chung Hành rời đi nói: “Ta tìm ngươi có chút chuyện, Vân công tử đến phủ ta một chuyến được không?”

Vương lão phu nhân bảo Vương Hi Hách tiễn bọn họ ra ngoài, chờ Vương Hi Hách quay lại, Vương lão phu nhân nhịn không được nói: “Vị quận vương này tuấn tú lịch sự ghê, không biết hắn đã thành thân hay chưa.”

Vương Hi Hách nói: “Lão phu nhân, chuyện nhà hắn, chúng ta đừng nên hỏi tới.”

Lúc Chung Hành tới có chuẩn bị chút lễ mọn, Vương lão phu nhân đi đến mở ra nhìn thử.

Mấy gốc nhân sâm ngàn năm, còn có một ít linh chi, nhung hươu, bà kinh ngạc: “Thụy quận vương ra tay hào phóng thật, trong nhà chúng ta có chuyện gì cần xử lý thay hắn chăng?”

Vương Hi Hách biết nội tình, nhưng y không tiện nói ra.

Y không dám nói lung tung chuyện liên quan đến Chung Hành, chỉ sợ sẽ gây ra họa.

Trải qua chuyện Vương Hàn Tùng nói năng không biết cấm kỵ gây ra tai họa, giờ Vương Hi Hách cẩn thận hơn nhiều.

Vương Hi Hách nói, “Không phải là vì chúng ta mà là vì em họ, hắn quen em họ mà.”

Vương lão phu nhân nói: “Ta thấy vị Quận vương này mặt mày nghiêm túc sát phạt, tuy rằng nói năng nhã nhặn, nhưng trông không giống người có tính tình tốt, tính cách Trạch nhi mềm mỏng, hai người bọn họ làm bạn được cũng kỳ lạ thật.”

Vương Hi Hách cũng cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng y biết tình cảm cần lưỡng tình tương duyệt, ví dụ như mình, bất kể Chung Thiệu chủ động thế nào, Vương Hi Hách không thích chính là không thích, dù có chủ động hơn nữa cũng không thích.

Tuy Vân Trạch khác hoàn toàn với Chung Hành, nhưng có lẽ cậu thích kiểu đàn ông như Chung Hành, bất kể là giả hay thật, nếu không Vân Trạch sẽ không bằng lòng tiếp cận.

Mặc dù tính cách Vân Trạch trông rất tốt, nhưng sẽ không thổ lộ tình cảm với bất cứ kẻ nào, có đôi khi Vương Hi Hách còn cảm thấy Vân Trạch không hề hợp với tất cả mọi người.

Mặc dù Vương lão phu nhân là trưởng bối, nhưng không cách nào can thiệp vào lựa chọn của Vân Trạch.

Vân Trạch theo Chung Hành lên xe ngựa, dọc đường đi cậu chẳng nói gì, Chung Hành cũng không mở miệng.

Chờ khi về đến nhà, Vân Trạch đi theo phía sau Chung Hành: “Quận vương, tối nay ta sẽ thức đêm làm.”

Chung Hành quay đầu lại: “Cái gì?”

Vân Trạch nói, “Bài tập Hứa tiên sinh giao còn chưa kịp làm nữa.”

“Chơi vui quá?” Giọng nói Chung Hành trầm thấp, “Hay lười biếng?”

Hình như có hết.

Chung Hành là người làm việc rất dứt khoát, Vân Trạch làm việc lại hay kéo dài.

Chung Hành xoa xoa mái tóc Vân Trạch: “Lần này không làm cũng được, ý của Hứa tiên sinh không phải làm khó em, cũng không phải muốn em thi lấy công danh, mà là muốn em làm việc có trật tự hơn, em thông minh một chút sau này mới không dễ bị người khác lừa gạt.”

Ở vị trí của Chung Hành khó tránh khỏi việc tiếp xúc với tiểu nhân. Luôn có mây trôi che đi ánh mặt trời, Chung Hành có thể nhận rõ bộ mặt của kẻ xảo trá, còn Vân Trạch trải qua quá ít chuyện, có lẽ sẽ bị người khác lợi dụng hoặc lừa gạt.

Chung Hành dùng hết khả năng bồi dưỡng Vân Trạch, không phải coi cậu là cấp dưới để bồi dưỡng, Vân Trạch nhỏ hơn hắn tận mười một tuổi, cho dù Chung Hành không muốn thừa nhận mình lớn tuổi, nhưng không thể không thừa nhận Vân Trạch vẫn còn non nớt trong mắt hắn.

Vân Trạch gật đầu.

“Nếu em cảm thấy không vui hoặc cảm thấy áp lực thì không làm thế nữa, ta hy vọng tiểu công tử không buồn không lo,” Chung Hành nói, “Chỉ cần đừng trốn trong nhà người khác, nơi đây mới là nhà của em.”

Vân Trạch ôm eo Chung Hành, cậu vùi mặt vào trong ngực Chung Hành.

Vân Trạch cảm thấy Chung Hành là người dịu dàng nhất nhất mà cậu từng gặp, hôm nay lại thích Chung Hành nhiều hơn nữa.

Chung Hành khẽ vuốt ve tấm lưng Vân Trạch.

Hứa Kính ở bên cạnh không dám nhìn, lão không biết mình nên ở lại hay rời đi.

Một lúc lâu sau Hứa Kính quyết định mình vẫn nên làm người xấu thôi, lão ho khan một tiếng: “Điện hạ, hai vị Thượng thư đang ở bên ngoài chờ ngài.”

Chung Hành nói với Vân Trạch: “Về phòng nghỉ ngơi trước, ta đi xử lý vài chuyện nhỏ.”

Vân Trạch gật đầu.

Cậu về phòng chơi với bé mèo trước, rồi lại vào vườn thăm voi con của mình, mèo và voi con đều rất gần người, trong khoảng thời gian cậu rời đi được chăm sóc rất khá.

Chung Hành cũng rất tốt.

Vân Trạch nằm sấp trên giường ăn bát nước đá.

Thời tiết dần nóng lên, ban đêm hơi bực bội, nhưng không nóng đến mức cần đặt chậu đá trong phòng, đầu bếp trong phủ nghe nói Vân Trạch đã về, vội vàng làm bát nước đá đưa tới.

Hạch đào tươi ngon đã được bóc bỏ lớp vỏ nâu bên ngoài, thịt trắng như tuyết trông rất xinh đẹp, mật dưa chỉ cắt phần giữa ngọt ngào thơm lừng, mật dưa trộn với hạch đào rồi thêm đá, ăn một miếng dưa ngọt, lại ăn thêm một miếng hạch đào tươi ngon, bất tri bất giác Vân Trạch đã ăn hết một bát.

Sau khi ăn xong Vân Trạch thì đi tắm, trở ra nằm sấp trên giường ngủ, đã lâu rồi bé mèo không được gặp Vân Trạch, giờ thấy Vân Trạch đã về, hai chân trước cứ giẫm lên cánh tay Vân Trạch.

Vân Trạch bị giẫm hơi buồn ngủ.

Chung Hành vào phòng thấy tóc Vân Trạch còn chưa khô, hắn cầm khăn vải lau cho cậu.

Vân Trạch nằm sấp trên đùi Chung Hành.

Động tác Chung Hành chậm lại.

Vân Trạch nói: “Quận vương, ta cảm thấy chúng ta có thể nói cho ông bà ngoại chuyện của chúng ta, hai ngày nay ta hỏi thăm rồi, nam tử thành thân với nhau ở Vân Châu nhiều hơn cả Minh Đô, chi hệ Vương gia cũng có một người cậu cưới nam tử.”

Phụ quốc công luôn nói bóng nói gió hỏi Vân Trạch thích cô nương nhà ai. Hỏi hoài mà không thấy Vân Trạch đáp lại, lão mặc nhận Vân Trạch thích cô nương có gia thế không đủ trong sạch.

Chung Hành khẽ gãi cằm Vân Trạch: “Ông ngoại em sẽ bị dọa đấy.”

Vân Trạch nói, “Có lẽ ông ngoại tiếp nhận nhận được chuyện hai nam tử ở bên nhau í.”

Cơ mà Phụ quốc công bị dọa không phải Vân Trạch thành thân với đàn ông, mà là thành thân với Chung Hành.

Lúc trước Chung Hành muốn dùng Vương gia, hắn triệu kiến Phụ quốc công vài lần, lần nào lão gia tử cũng coi Chung Hành như mãnh thú hồng thủy, lão nói một câu với Chung Hành cũng phải cân nhắc hai ba lần rồi mới mở miệng.

Chung Hành gật đầu: “Được, tìm thời cơ thích hợp ta sẽ tự mình nói cho ông ấy biết.”

Vân Trạch nói, “Quận vương, có phải huynh biết chuyện quan viên Dương Sơn và quận Xương bị giết không? Chuyện này khiếp sợ cả vua và dân, chắc huynh biết mà nhỉ.”

Chung Hành “Ừ” một tiếng.

Vân Trạch nói: “Lúc ta rời khỏi Minh Đô có gặp những người dân lưu lạc này, sau khi nhìn thấy bọn họ, mấy đêm liền ta chẳng ngủ được. Có đôi khi ta suy nghĩ, nếu như đây là thái bình thịnh thế thì tuyệt quá, đa số mọi người đều có được hạnh phúc, quận vương cũng không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy, chúng ta——”

Vân Trạch muốn nói “ở bên nhau trọn đời”.

Chung Hành chưa từng thấy thái bình thịnh thế, hắn cũng không biết đây là cảnh tượng gì, chỉ từng đọc trên sách.

Bản tính hắn lạnh lùng, thứ theo đuổi chẳng phải thịnh thế phồn hoa, hắn muốn đứng ở nơi có quyền lực cao nhất, khi còn nhỏ mục tiêu của Chung Hành chính là như thế.

Nhưng lời Vân Trạch nói lại làm hắn cảm giác “thái bình thịnh thế” là một chuyện rất tốt đẹp.

Hoặc là nói, Vân Trạch tựa như một chú chim bay ra từ thái bình thịnh thế.

Chung Hành hôn vào lòng bàn tay Vân Trạch, Vân Trạch ngộ nhận mình là đồng loại của hắn, nếu có một ngày Vân Trạch phát hiện mình là chim ưng lấy chim thú làm thức ăn, thì cậu còn thân cận với mình nữa không? Có thể không hề phòng bị lộ ra vẻ mặt mềm mại này nữa không?

Mãnh thú ác điểu ăn thịt mà sống, mãi mãi cũng không thay đổi được bản tính khát máu, Chung Hành biết đời này bản thân không thể trở thành một người nhân từ dịu dàng được.

Hắn chỉ có thể nhân từ dịu dàng với người trong lòng mình mà thôi.

Cửa sổ mở ra, gió mát lùa vào không còn oi bức như vừa rồi, buổi tối thế này rất thoải mái.

Chung Hành dỗ Vân Trạch ngủ, mấy ngày nay đi du ngoạn bên ngoài, thức ăn hằng ngày Vân Trạch ăn không đủ dinh dưỡng, thường là rau đạm cháo trắng, bởi vậy đã gầy đi nhiều.

Chung Hành vuốt ve từng tất từng tấc trên người Vân Trạch, cằm nhọn hơn rồi, người hơi gầy, cảm giác xương cấn khá rõ, thân hình thon dài mềm dẻo của thiếu niên vô cùng hoàn mỹ, dưới ánh đèn như mỹ ngọc không tỳ vết, khuyết điểm duy nhất là ở bên trong đùi, nhưng với Chung Hành đây không phải là khuyết điểm mà là một nốt ruồi son nhỏ rất đẹp rất mê người.

Sẽ làm cho người ta có xúc động muốn hôn cậu.

Vân Trạch hơi lạnh, cậu theo bản năng rụt vào trong ngực Chung Hành, chất liệu quần áo Chung Hành mặc cũng lạnh, hơn nữa phía trên dùng chỉ bạc thêu lưu vân và mãng văn, mài đến mức làm Vân Trạch không thoải mái.

Mái tóc dài buông xuống bao phủ một phần, Chung Hành đã biết Vân Trạch gầy đi bao nhiêu, hắn mặc quần áo vào cho Vân Trạch, Vân Trạch lập tức tỉnh lại, cậu vừa ngáp vừa thắt dây áo của mình.

Chung Hành nói, “Ngày mai phải ăn nhiều lên, em gầy quá rồi.”

Vân Trạch buộc dây áo được một nửa đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, cậu không biết tại sao Chung Hành lại cởi quần áo của mình ra, cũng không hiểu được nếu Chung Hành đã cởi rồi thì sao không thuận lý thành chương làm vài chuyện mà đi mặc lại vào cho mình.

Vân Trạch không biết nên hỏi thế nào, dường như hỏi sao cũng không thích hợp. Cậu buộc được một nửa lại cởi ra: “Quận vương, ta cảm thấy hơi nóng, huynh có muốn cởi quần áo không?”

Chung Hành cảm thấy lạ, hắn sờ trán Vân Trạch: “Hôm nay nóng thật, nhưng vừa rồi rõ ràng em còn thấy lạnh đấy.”

Vân Trạch không biết nói gì, trong lòng cậu có chút sợ hãi năng lực của Chung Hành, giờ Chung Hành không có ý này, cậu cũng không tiếp tục ám chỉ nữa, Vân Trạch vội vàng mặc quần áo mình vào, để Chung Hành thổi đèn đi ngủ.

Một lát sau Chung Hành mới nhận ra: “Vân Trạch, vừa rồi em có ý gì?”

Trong bóng tối Vân Trạch ôm chăn lăn vào tận sâu trong giường: “Không có ý gì. Ta ngủ đây, quận vương có chuyện gì thì để mai hẵng nói.”

Chung Hành đưa tay nhéo nhéo sống mũi Vân Trạch, không có làm khó cậu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.