Màn trướng đã được treo lên, bởi vì trời nóng nên trong phòng không dùng hương, Chung Hành không thích huân hương trong phòng vào mùa xuân và mùa hè.
Hiện giờ anh đào đã chín, tỳ nữ trong phủ đặt anh đào ở khắp nơi để căn phòng thêm thơm, trong bình hoa cắm không ít hoa nhài, Vân Trạch vừa tỉnh giấc liền ngửi được mùi hoa quả mát mẻ thấm vào ruột gan.
Cậu nhận nước tỳ nữ đưa tới để rửa mặt: “Bây giờ đã là lúc nào rồi?”
“Vừa mới giờ Tỵ ạ*.” Thu Hâm lấy quần áo cho Vân Trạch, “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
(* Gốc là ngung trung, hay giờ Tị, từ 9h-11h)
Hôm nay Vân Trạch thức dậy không muốn ăn lắm, cậu dùng một chén cháo tổ yến rồi đến thư phòng.
Chung Hành đưa lưng về phía cậu xem tấm bản đồ trên tường, đây là bản đồ triều Khế, không chỉ đánh dấu mười châu triều Khế mà còn đánh dấu các bộ lạc và quốc gia xung quanh.
Trước khi Vân Trạch đến triều Khế có biết về bản đồ thế giới, sau khi tới đây lại phát hiện nơi này không giống với thời đại của cậu, Vân Trạch xem mãi vẫn không hiểu tấm bản đồ này.
Vân Trạch lại gần: “Quận vương.”
Chung Hành nghe được tiếng bước chân, nhưng hắn không quay đầu lại: “Ngủ đủ giấc rồi?”
Vân Trạch “Ừ” một tiếng: “Sau khi trở về hơi mệt nên rất buồn ngủ. Quận vương đang nghĩ gì vậy?”
Chung Hành nói: “Liêu Châu đã thí điểm chế độ thuế mới, mặc dù vẫn còn vài người phản đối nhưng đều bị đè xuống, các châu quận khác cũng sẽ lần lượt thí điểm.”
Vân Trạch biết triều đình mới đưa ra một loạt chính sách, đều là sách lược tốt cho dân chúng và quốc gia —— nếu những người phía dưới có thể dựa theo ý của Nhiếp chính vương mà tiếp tục thực hiện.
Vân Trạch có thể nhìn ra ánh mắt Nhiếp chính vương không hề thiển cận, thứ hắn truy đuổi không chỉ là một ngôi vị hoàng đế đơn giản và mấy chục năm phú quý ngắn ngủi, mà còn có chính quyền vững chắc, hay nói cách khác…
Chung Hành chỉ một số bộ lạc Tây Nam: “Những khu vực này sẽ được đưa vào bản đồ triều Khế trong vòng tám năm.”
Chỉ sợ Nhiếp chính vương muốn tứ hải triều bái, các quốc gia xung quanh không dám tàn phá bừa bãi lãnh thổ và dân chúng triều Khế, lại để những tiểu quốc, bộ lạc xung quanh này đều sợ hắn.
Vân Trạch nói: “Nhạc vương Mạnh Bưu không phải kẻ lương thiện, năm ngoái ta đã nghe nói gã chinh phục các bộ lạc xung quanh khác, tuy những bộ lạc Tây Nam này lạc hậu, nhưng bọn họ người đông thế mạnh, là uy hiếp không nhỏ với triều Khế. Mối họa nội bộ của triều đình chưa chắc có thể giải quyết trong vòng tám năm thì sao phân ra đủ tinh lực đối phó bọn họ?”
Chung Hành nhìn lại: “Ồ? Em và Mạnh Bưu quen biết nhau? Trong khoảng thời gian em không ở Minh Đô, gã ta thường hay sai người tìm hiểu về tin tức của em.”
Vân Trạch sửng sốt.
Cậu cũng không biết, hai người chưa từng nói chuyện với nhau, Vân Trạch chỉ gặp Mạnh Bưu hai lần, e là Mạnh Bưu cũng không nhớ rõ mình.
“Ta không biết chuyện này.” Vân Trạch nói, “Có lẽ gã không biết ta đâu, quận vương xác định gã tìm ta chứ không phải Vân Dương?”
Chung Hành nói, “Có lẽ là ta nghe lầm.”
“Chắc chắn huynh nghe lầm đấy.” Vân Trạch nói, “Gã tới nơi này cũng lâu rồi, cũng sắp rời đi rồi nhỉ?”
Chung Hành lắc đầu: “Không, gã có ý đồ không nhỏ, thủ hạ ở Minh Đô mua binh thư điển tịch, hơn nữa học tập các tay nghề của triều Khế, Hoàng đế vì mượn sức lấy lòng gã mà tạo không ít điều kiện cho gã.”
Vân Trạch nhíu mày.
So với Nhiếp chính vương, có lẽ Mạnh Bưu mới là uy hiếp của triều Khế.
Có một câu nói không phải tộc ta, tất có dị tâm. Mạnh Bưu là kẻ ngoại tộc, nếu thật sự dưỡng gã thành tai họa, ngày sau gã mang binh tiến bắc đồ sát dân cũng triều Khế, sau khi nắm giữ chính quyền thậm chí sẽ nô dịch dân chúng triều Khế.
Tuy rằng huyết thống của Liêu Châu và hoàng thất mỏng manh, nhưng dù sao bọn họ cũng họ Chung, ngày sau giang sơn vẫn bị người họ Chung nắm trong tay. Thế lực thế gia đại tộc có thể bị suy yếu, địa vị tông thất có thể trượt dốc, nhưng mà chỉ cần bọn họ không làm chuyện ngu ngốc thì sẽ không bị Nhiếp chính vương vô duyên vô cớ tàn sát, mặc dù Nhiếp chính vương tàn bạo lạnh lùng, nhưng cũng không phải là một kẻ điên ngu si.
Phàm là hoàng đế có nhận thức rõ ràng với năng lực của mình, hoặc tinh mắt chút thấy rõ bản chất của Mạnh Bưu thì cũng sẽ không dung túng gã.
Nhiếp chính vương muốn ngôi vị hoàng đế, chẳng lẽ Mạnh Bưu không muốn ư? Lại để Mạnh Bưu dễ dàng mang đi tâm huyết và thành quả trong các phương diện của quốc gia, Hoàng đế ngu xuẩn quá rồi.
Vân Trạch nói, “Không thể để đoàn người Mạnh Bưu mang theo đồ đạc của triều Khế trở về bộ lạc Nhạc Diễm được.”
Vàng bạc châu báu có thể mang theo, nhưng thợ thủ công điển tịch và các kho báu vô giá khác không thể mang đi được.
Chung Hành nhìn Vân Trạch: “Ồ? Tiểu công tử có suy nghĩ gì?”
Vân Trạch lắc đầu: “Ta không có suy nghĩ gì hết. Không thể giết chết Mạnh Bưu được, một khi giết gã, các bộ lạc Tây Nam sẽ khởi binh tiến bắc, đến lúc đó triều đình vô lực đối phó. Kế hoạch cho bây giờ chỉ sợ là trên đường gã trở về phái người vụng trộm đốt điển tịch bọn họ mang theo.”
Chung Hành nhẫn tâm hơn Vân Trạch nhiều, rất nhiều chuyện Vân Trạch không dám nghĩ, Chung Hành đã sớm ra tay rồi.
Chung Hành nói, “Em luyện chữ thế nào rồi? Có phải quen tay hơn rồi không?”
Vân Trạch luyện chữ cả buổi sáng trong thư phòng.
Cách bàn làm việc không xa có một đĩa anh đào, đây là đồ năm nay mới tiến cống tới, màu sắc đỏ tươi, da mỏng thịt dày, thoạt nhìn rất xinh đẹp, Vân Trạch không nhịn được lấy một quả bỏ vào trong miệng, trong nháy mắt bị chua đến nhíu mày.
Chung Hành nói, “Những thứ này dùng để hun trong phòng, mùi thơm nồng đậm vẻ ngoài tươi đẹp, nhưng hương vị không tốt lắm.”
Vân Trạch uống một hớp trà, ngồi tại chỗ ngẩn người một lát.
Một tôi tớ đi vào: “Điện hạ, An Lạc hầu cầu kiến.”
Gần đây An Lạc Hầu tìm Vân Trạch rất nhiều lần, Chung Hành đã sớm chán ghét: “Không gặp.”
Trong một tháng này, Hoàng đế xuất phát từ áy náy gả công chúa Nguyên Tương cho Vân Dương.
Công chúa Nguyên Tương có thân phận cao quý tính cách lại thận trọng kiêu ngạo, An Lạc hầu hài lòng với đứa con dâu này. Tuy rằng hiện giờ Vân Dương không còn cơ hội làm quan, nhưng an phận làm phò mã cũng được.
Không ngờ Vân Dương ỷ vào công chúa Nguyên Tương tốt tính, quang minh chính đại mang người ở bên ngoài của gã về nhà.
Người được mang về là nữ nhân thì còn đỡ, cố tình lại là thiếu niên chanh chua khắc nghiệt. Thiếu niên này biết công chúa Nguyên Tương chưa viên phòng với Vân Dương, tuy rằng không dám chống đối công chúa, nhưng trong lời nói mỗi ngày khoe khoang mình được sủng ái bao nhiêu.
Hôm trước công chúa Nguyên Tương đã thu dọn đồ đạc trở về phủ công chúa của nàng.
An Nhạc Hầu muốn đánh mắng Vân Dương, kết quả sau khi Vân Dương bị bãi quan như hoàn toàn biến thành người khác vậy, còn biết châm chọc An Nhạc Hầu, chọc An Nhạc Hầu tức giận.
An Nhạc Hầu nhịn không được nữa, lão nhất định phải viết tấu chương dâng lên Hoàng đế, thỉnh hoàng đế phế danh Thế tử của Vân Dương, lão biết Hoàng đế sẽ không muốn làm chuyện này, cho nên muốn Nhiếp chính vương làm.
Mặt khác, Hầu phủ không thể không có Thế tử, lão vẫn muốn mang Vân Trạch về.
Bụng của thiếp thất An Nhạc hầu không hề có động tĩnh, cho dù có động tĩnh cũng không biết là nam hay nữ, cho dù là nam cũng không biết có thể lớn lên được không, hoặc là sau khi lớn lên có tiền đồ không.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là Vân Trạch thích hợp nhất.
Hơn một tháng sau khi Vân Trạch rời khỏi Minh Đô, An Nhạc Hầu vừa rảnh rỗi sẽ đến chỗ ở của Chung Hành lấy lòng hắn, cho dù bị từ chối nhiều lần, lần sau lão vẫn mặt dày đến cửa.
Vân Trạch thờ ơ hỏi vài câu.
Chung Hành thành thật trả lời.
Vân Trạch nghe xong cũng không có phản ứng gì, tiếp tục luyện chữ.
Chung Hành híp mắt nhìn Vân Trạch.
Phản ứng của Vân Trạch trông không giống phản ứng của người bình thường.
Hầu hết mọi người có xu hướng càng không chiếm được thì càng muốn. Hơn mười năm không có được tình thương của cha, trong vòng một đêm, rất nhiều người có khả năng chỉ ngạo kiều một lát rồi dễ dàng tiếp nhận tước vị và tài sản mà cha cho mình.
Thậm chí nhiều người khi bị lạnh nhạt không phải là oán hận cha mình, mà là tìm cách biểu hiện, dỗ cha mình vui vẻ.
Dường như Vân Trạch không thèm để ý an nhạc hầu và chuyện ở phủ An Nhạc Hầu.
Nhưng Vân Trạch trông không phải loại người bạc tình, mà ngược lại cậu sống rất tình cảm, nhất là đôi mắt kia, khi cậu nghiêm túc nhìn thứ gì đó, đôi mắt này sẽ rất có tình.
Người hoặc vật được cậu nhìn chăm chú sẽ tự mình đa tình phỏng đoán có phải Vân Trạch thích mình rồi không.
Chung Hành nói, “Em không có ý định tha thứ cho cha em?”
“Ta không hận gì ông ấy.” Vân Trạch nói, “Có thể đã sớm thất vọng, không còn tình cảm nữa, cho nên xem ông ấy như người quen có phần xa lạ, nhiều lắm chỉ chán ghét mà thôi.”
Vân Trạch chán ghét một thứ gì đó, sẽ chán ghét mãi.
Ngón tay thon dài của Chung Hành gõ lên mặt bàn: “Ồ?”
Vân Trạch viết một chữ ‘Chung’: “Quận vương có oán hận mãnh liệt hay thích một người nào đó không?”
Chung Hành vẫn chưa mở miệng, chỉ nghiêm túc nhìn Vân Trạch. Hắn thích Vân Trạch, vô cùng thích, nhưng cũng không phải là thứ tình cảm không cầu đáp lại, nếu Vân Trạch không thích hắn, không cho được đáp lại mà hắn muốn, có thể phần yêu thích này sẽ biến thành hận ý, khiến hắn cưỡng chế nhốt Vân Trạch lại bên người mình.
Vân Trạch rũ mắt xuống, lông mi dày phủ xuống một bóng ma trên gương mặt cậu.
Vân Trạch rất thương người thân chân chính của cậu, đáng tiếc mãi mãi cũng không thể trở về được rồi.
Cậu viết một chữ “Thiệu” lên giấy.
Ở nơi này chỉ thích Quận vương.
Chung Hành nhìn Vân Trạch luyện chữ, chờ đến khi nhìn rõ Vân Trạch viết gì, gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên, trong mắt thoáng chốc hiện đầy sát khí.
Nhưng hắn lại không thể nói gì, dù sao cũng là hắn lừa Vân Trạch.
Vân Trạch sẽ không nghi ngờ thân phận của hắn.
Vân Trạch không phải là người tự mình đa tình, đường đường là Nhiếp chính vương lại đi giấu thân phận giả vờ là cháu trai của mình chỉ vì muốn yêu đương với cậu —— Vân Trạch cảm thấy trên đời này không có khả năng xảy ra chuyện hoang đường như vậy.
Huống chi, nếu ngay cả thân phận cũng là giả, vậy hắn còn có gì là thật đây?
Lời nói, tính cách cũng có thể là giả.
Vậy Vân Trạch sẽ thích chỗ nào ở hắn? Thích hắn tàn bạo bất nhân giết người như ma sao? Chung Hành mặt không thay đổi nhìn Vân Trạch.
Buổi chiều Chung Hành đi dự tiệc, Vân Trạch chơi cả buổi trong vườn. Người phía dưới vừa đưa lên một con chó con toàn thân đen bóng, chó con vừa mới sinh không bao lâu, mập mạp tròn vo, Vân Trạch chơi mệt mỏi tùy tiện tìm một chỗ ngủ mất.
Trong thời gian ngắn tỳ nữ không chú ý tới cậu, thị vệ tâm lớn lại không biết nóng lạnh, Vân Trạch ở trong đình ngủ mãi đến khi trời tối.
Sau khi trời tối, Chung Hành trở về phát hiện không thấy người đâu, Hứa Kính dẫn tỳ nữ vào vườn tìm, may mắn Tầm Nguyệt viên không lớn, rất nhanh đã tìm được Vân Trạch.
Nhưng mà hứng gió gần hai canh giờ trong đình, Vân Trạch trở về tắm rửa nằm xuống, ngày hôm sau liền bị phong hàn.
Phong hàn lần này rất nghiêm trọng, chờ cậu hết bệnh đã qua hơn mười ngày.
Mạnh Bưu và Chung Hành đang đàm phán một số giao dịch, gã ở Minh Đô rất thoải mái, đi dạo giữa hai phe Nhiếp chính vương và hoàng đế, cũng không rõ ràng sẽ quy thuận phương nào.
Hoàng đế lo lắng gã giúp đỡ Nhiếp chính vương, gần đây cung cấp cho Mạnh Bưu đang lung lay không ít thứ tốt.
Chung Hành bên này tính tình ngạo nghễ hơn, khinh thường lấy lòng kẻ ngoại tộc Mạnh Bưu.
Cũng may bản thân Chung Hành không giống như người bên ngoài nói động chút là muốn giết người, Mạnh Bưu khâm phục Chung Hành, nói chuyện với Chung Hành cũng sảng khoái.
Trong núi nơi bộ lạc Nhạc Diễm ở có rất nhiều quặng sắt, kỹ thuật luyện kim của bọn họ không tốt, đúng lúc triều Khế cần rất nhiều binh khí.
Bất ngờ thay, lần này điều kiện Mạnh Bưu muốn rất ít.
Chung Hành uống một hớp trà: “Ngoại trừ những thứ này ra, ngươi còn muốn gì nữa?”
Mạnh Bưu vuốt râu mình: “Lần trước ta nhìn thấy một thiếu niên như thần tiên ở trên đường, thăm dò cậu ấy là con thứ của An Nhạc Hầu. Tháng này ta cầu kiến nhiều lần nhưng An Nhạc hầu đều từ chối, nếu Vương gia có thể giúp đỡ mang thiếu niên này đến tay ta, hàng năm ta sẽ cho ngươi một ngàn lượng vàng mười hộp trân châu và mười cân hương liệu.”
Chung Hành híp mắt lại: “Chỉ mới gặp một lần, sao ngươi xác định cậu ta thật sự xinh đẹp? Có lẽ ngươi hoa mắt rồi, theo ta được biết, diện mạo của tiểu công tử Vân gia rất bình thường.”
Mạnh Bưu tuyệt đối sẽ không để người khác nghi ngờ ánh mắt của mình.
Gã mất nửa canh giờ, tỉ mỉ nói cho Chung Hành ngũ quan thiếu niên ấy tinh xảo tuyệt luân cỡ nào, làn da trắng nõn không tỳ vết cỡ nào, thậm chí quần áo mặc cũng rất tinh tế, màu sắc thuần khiết không phô trương, tỉ mỉ kể lại tình cảm hâm mộ trong lòng mình và nhớ mong ngày đêm trong mấy ngày qua.
Nói tóm lại, Mạnh Bưu vào nam ra bắc, dọc đường đi đã gặp vô số mỹ nhân, nhưng vị Vân công tử này là người đẹp nhất, không chỉ diện mạo xinh đẹp, khí chất cũng tuyệt hảo, lúc giương mắt nhìn người khác có thể câu linh hồn người ta đi. Xương cốt Mạnh Bưu rất cứng rắn, không biết tại sao mấy ngày nay cứ muốn bị coi thường để vị tiểu công tử thanh ngạo này giẫm lên mặt gã mắng gã là man nhân.
Nếu như Chung Hành có thể giúp gã, gã sẽ không bạc đãi Chung Hành, thậm chí sẽ để Chung Hành làm chủ hôn uống rượu mừng.
“Rắc rắc” một tiếng, ly trà trong tay Chung Hành vỡ vụn.
Mạnh Bưu vốn đang thao thao bất tuyệt khen ngợi, sau khi nghe được thanh âm liền ngừng lại: “Vương gia, ly của ngươi có vấn đề à?”
Sắc mặt Chung Hành lạnh lùng: “Tay cô bị thương, hôm khác lại nói chuyện tiếp, ngươi về đi.”
Mạnh Bưu còn chưa thỏa mãn, còn muốn nói với Chung Hành thêm nửa canh giờ nữa, nhưng nếu chủ nhà đã đuổi khách, gã không thể không rời đi: “Được, ngươi suy nghĩ chút đi.”
Giọng điệu Chung Hành không tốt: “Phía tây Liêu Châu giáp biển phía bắc có quặng mỏ, đất đai rộng lớn tài nguyên phong phú, hoàng kim trân châu trải đầy nhà kho, không thiếu một ngàn lượng vàng mỗi năm của ngươi. Mặt khác, Nhạc vương tướng mạo xấu xí, cho dù ngươi coi trọng cậu ấy, cũng chưa chắc cậu ấy đã để ý tới ngươi.”
Mạnh Bưu không vui.
Mạnh Bưu không cho rằng tướng mạo mình xấu xí, mà ngược lại, Mạnh Bưu cảm thấy mình rất đẹp.
Chờ Mạnh Bưu rời đi, mặt Chung Hành không chút thay đổi rút bội kiếm bên hông ra.
Cái bàn lập tức bị chém làm đôi.
Hứa Kính nghe tiếng động chạy vào từ bên ngoài: “Điện hạ, vừa rồi Nhạc vương nổi giận đùng đùng bỏ ra ngoài, hai người phát sinh tranh chấp ư?”
Trong mắt Chung Hành âm trầm: “Cô đang suy nghĩ, chờ thời cơ đến phải phanh thây xé xác hay ngũ mã phanh thây gã đây.”
Hứa Kính không rét mà run.
Lão không biết Chung Hành và Mạnh Bưu đã nói chuyện gì. Nhưng Chung Hành xưa nay buồn vui không hiện, cho dù Chung Hành có tức giận đến đâu cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, càng sẽ không bổ cái bàn đang yên đang lành làm đôi.
Chung Hành chỉ biết rất bình tĩnh, rất bình tĩnh giết người.
Nhạc vương rốt cuộc đã nói gì?
Chung Hành híp mắt nói: “Trước hết cứ cắt một ngàn đao rồi lại phân thây vậy.”