Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Chương 54



Nếu là bình thường chưa chắc Vân Trạch đã từ chối Chung Hành.

Chỉ là đêm qua vừa mơ thấy một số chuyện kỳ quái, phản ứng của cậu trong giấc mơ không giống với ngày thường, Vân Trạch cảm thấy dột dạ nên không muốn để Chung Hành tiếp tục nữa.

Bởi vì thời tiết nóng nực, mà lúc chạng vạng càng oi bức thêm, tất cả cửa sổ không hề có gió lùa vào. Tỳ nữ sợ cậu nóng nên bưng băng vào phòng, thiện thể mang theo một đĩa anh đào ướp lạnh.

Vân Trạch nhìn thấy anh đào liền cảm thấy chua ê ẩm, cho dù trông nó có tươi ngon mọng nước đi chăng nữa.

Thu Hâm đặt xuống trước mặt Vân Trạch: “Tiểu công tử cứ an tâm ăn ạ, đây là anh đào ngọt mới được tiến cống, không phải loại dùng để hun phòng đâu, ăn rất ngon.”

Vân Trạch ăn một quả, quả nhiên giòn ngọt, hơn nữa còn nhiều nước: “Ta muốn đi dạo trong vườn một lát.”

Vẻ mặt Thu Hâm khó xử: “Tiểu công tử vẫn nên nghỉ ngơi trong phòng đi ạ.”

Không nhận được câu trả lời chắc chắn của Chung Hành, các nàng không dám tùy tiện để Vân Trạch ra ngoài.

Vân Trạch vừa mới bớt bệnh, lúc trước đám người hầu hạ bọn họ sơ suất không trông kỹ, nếu Vân Trạch ra ngoài bệnh tình tái phát, các nàng không dám gặp Chung Hành nữa.

Vân Trạch không hề cảm thấy Chung Hành đáng sợ, trong thiên hạ e là chỉ có một mình cậu cho rằng như vậy.

“Quận vương không phải là người ngang ngược khó hầu hạ, tại sao các ngươi lại sợ huynh ấy đến vậy?” Vân Trạch lại lấy một quả anh đào, “Ngày thường không thấy huynh ấy đánh mắng bất kỳ kẻ nào.”

Thu Hâm cười nói: “Cơm áo gạo tiền của tụi nô tỳ đều do điện hạ ban cho, đương nhiên phải kính sợ rồi ạ.”

Chung Hành sẽ không tự hạ thân phận mắng đám tôi tớ bọn họ, chỉ có quan viên ngũ phẩm trở lên mới xứng bị Chung Hành lạnh lùng châm chọc.

Viện sứ Liễu Lâm không cho cậu ra ngoài, tỳ nữ trong phủ cũng không cho cậu ra ngoài, căn nguyên đều ở trên người Chung Hành.

Vân Trạch ăn anh đào còn sót lại bảy tám quả: “Quận vương đang ở thư phòng?”

Thu Hâm gật đầu.

Vân Trạch bưng anh đào đến thư phòng.

Cả ngày hôm nay cậu cố tình tránh Chung Hành, sau khi gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng của hắn: “Vào đi.”

Vân Trạch vừa vào liền ngửi thấy mùi cháy, bên cạnh lồng hun khói có ít tro, có lẽ Chung Hành vừa đốt thư.

“Quận vương, huynh ăn anh đào không?” Vân Trạch đặt đĩa trước mặt Chung Hành, “Anh đào rất ngọt.”

Quần áo Chung Hành hơi nặng, mặc áo bào đen thêu mãng văn, tóc được buộc bằng ngân quan, Vân Trạch không biết Chung Hành có nóng không, cậu đoán có lẽ Chung Hành đang rất nóng.

Chung Hành ngước mắt lên: “Từ sáng đã tránh ta, hiện tại có chuyện gì?”

Vân Trạch ngắt một quả đưa cho hắn: “Ta muốn ra vườn chơi, bệnh của ta đã khỏi rồi, khỏi hoàn toàn luôn.”

“À.”

Vân Trạch vòng qua bàn đi tới bên cạnh Chung Hành: “Ta thật sự đã khỏe rồi, không tin huynh hỏi Liễu viện sử đi.”

Chung Hành vẫn đọc binh thư trong tay, không để ý tới Vân Trạch.

Vân Trạch che lại trang hắn đang đọc: “Quận vương, ta nói ta đã hết bệnh rồi, hiện giờ ta có thể ra ngoài.”

Chung Hành ôm Vân Trạch đặt trong ngực mình, cởi đai lưng của Vân Trạch trói chặt hai tay cậu lại, sau đó nhốt người ở trên đùi rồi tiếp tục đọc quyển sách trong tay.

Vân Trạch muốn di chuyển nhưng không nhúc nhích được, bởi vì không tìm được lực nên cơ thể không dậy nổi.

Mùa hè mà hai người dựa sát thế này thật sự rất nóng, Vân Trạch nóng nực đổ mồ hôi cả người, nhưng vẻ mặt của Chung Hành vẫn như thường, ánh mắt chỉ tập trung trên binh thư của hắn.

Vân Trạch nói, “Cổ tay của ta bị siết đỏ rồi này.”

Lúc này Chung Hành mới nhận ra cổ tay Vân Trạch ửng hồng, xuất hiện vết bầm tím, hắn nhẹ nhàng xoa cổ tay Vân Trạch, cởi dây lưng trên tay cậu: “Tại sao khi sáng lại không muốn?”

“Rất kỳ quái.” Vân Trạch không muốn nhắc tới giấc mơ đêm qua, cậu đành phải dùng nguyên nhân khác che dấu, “Tại sao —— tại sao lại trực tiếp dùng hai ngón tay, không thể từ từ hả?”

Chung Hành cúi đầu hôn lên trán cậu một cái: “Chỉ vì nguyên nhân này? Không phải bởi vì chán ghét thân cận với ta?”

Vân Trạch nói, “Ta chán ghét Quận vương từ khi nào? Quận vương là bạn tốt nhất của ta, ta thích Quận vương lắm.”

Vân Trạch đưa cổ tay mình đến trước mặt Chung Hành: “Huynh xem, ta bị thương rồi.”

Chung Hành hôn lên cổ tay cậu cả buổi, lại tự mình đắp thuốc cho cậu.

Vân Trạch ngồi trong ngực Chung Hành hai khắc đồng hồ, bỗng nhiên bị cấn một tí, cậu im lặng một lát rồi ngồi xuống bên cạnh Chung Hành.

Chung Hành cầm tay Vân Trạch vân vê trong chốc lát.

Tay Vân Trạch sờ rất thoải mái, đây là bàn tay của công tử nhà giàu sống an nhàn sung sướng, bởi vì trời nóng cho nên lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhẵn nhụi như ngọc.

Chung Hành trông to con hơn Vân Trạch, tay cũng lớn hơn tay Vân Trạch, Vân Trạch bị hắn nắm đến mức xương bàn tay hơi đau, sau đó Chung Hành ấn gáy Vân Trạch, kéo cậu vào lòng mình.

Nhiệt độ đập vào mặt, hơi thở thành thục ngang ngược trên người nam nhân rất nồng đậm.

Chung Hành nói chuyện với cậu trong chốc lát, dỗ dành Vân Trạch ngoan ngoãn không nhúc nhích tựa vào lòng mình.

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp thuần hậu, tuy Vân Trạch thấy oi bức, nhưng vẫn tựa vào lòng Chung Hành không đứng dậy.

Một thám tử gõ cửa, Chung Hành nói: “Vào đi.”

sau khi thám tử đi vào ngoài ý muốn phát hiện một thiếu niên mặc quần áo màu xanh đơn bạc dung nhan bắt mắt ngồi ở bên cạnh Chung Hành nghịch chặn giấy, tư thế ngồi của thiếu niên tiêu sái nhưng không mất ưu nhã, dáng người thanh dật, nghĩ rằng đây hẳn là Vân tiểu công tử trong miệng mọi người, hắn ta vội vàng cúi đầu: “Điện hạ, bọn họ sắp rời Minh Đô rồi.”

Chung Hành gật đầu: “Ngươi lui ra trước đi.”

Chờ người rời đi, Chung Hành nói với Vân Trạch: “Ta đi xử lý một chút chuyện nhỏ, em cứ về phòng nghỉ ngơi trước.”

Vân Trạch không biết trễ như vậy Chung Hành còn muốn ra ngoài làm gì, cậu tò mò hỏi: “Ai sắp rời MInh Đô?”

“Một người bạn.” Chung Hành nhếch môi, hắn kìm nén không để trong mắt mình xuất hiện bất kỳ cảm xúc tàn nhẫn hoặc thô bạo nào, “Ta đi chào tạm biệt hắn.”

Vân Trạch không suy nghĩ nhiều: “Được.”

Một lát sau Vân Trạch cảm thấy biểu cảm của đối phương có chỗ nào đó là lạ, cậu ngước mắt nhìn Chung Hành: “Quận vương, thật sự chỉ như vậy sao?”

Chung Hành sờ đầu Vân Trạch: “Ừm, ngoan, nâng cằm lên.”

Hắn dịu dàng hôn lên môi Vân Trạch.

Vân Trạch choáng váng ngẩn người tại chỗ một lát, chờ cậu phản ứng lại thì Chung Hành đã rời đi rồi.



Mạnh Bưu mang theo một đội nhân mã đi về phía cửa nam.

Gã cải trang thành thương nhân có quan hệ với quyền quý Minh Đô —— tuy rằng triều Khế so ra kém thịnh thế khi trước, nhưng Minh Đô lại là đô thành của cả vương triều, vẫn có thương nhân năm sông bốn biển tới nơi này buôn bán đồ đạc.

Trong đám thương nhân này không thiếu những người có quan hệ tốt với vương công quý tộc.

Gã lấy lệnh bài hoàng đế cho mình ra, tướng lĩnh thủ thành không nhận ra Mạnh Bưu, hắn ta nhìn thoáng qua rồi nói: “Hôm nay muộn lắm rồi, cửa thành đã đóng lại, chờ sáng sớm ngày mai cửa thành mở rồi hẵng ra ngoài.”

Mặc dù lệnh bài của Hoàng đế có tác dụng nhất định, nhưng quan binh trấn thủ Minh Đô càng nghe lệnh Nhiếp chính vương hơn.

Nếu người này lấy ra lệnh bài Nhiếp chính vương cho, bọn họ sẽ sảng khoái thả đi.

Mạnh Bưu không vui, Khâu Vi ở cạnh ngăn cản gã, Khâu Vi tiến lên nói: “Chúng ta phụng mệnh lệnh bệ hạ ra kinh mua sắm một vài thứ, mấy thứ này phải cung cấp cho các đại nhân, nếu chậm trễ, các ngươi gánh vác không nổi đâu, lệnh bài bệ hạ ở đây, mong quan gia mở cửa cho chúng ta ra ngoài.”

Tướng lĩnh thủ thành do dự một lát, dù sao cũng là Thiên tử, nếu như xảy ra chuyện gì bọn họ quả thật không gánh nổi.

Hắn ta phân phó thủ hạ mở cửa thành ra, cửa thành vừa mở nhân mã Mạnh Bưu liền nối đuôi nhau đi ra.

Lúc này phía sau truyền đến giọng nói to rõ của một người đàn ông: “Tại sao Nhạc vương không chào mà đã đi thế?”

Tướng lĩnh thủ thành nương theo ánh lửa nhìn lại, một nam tử trẻ tuổi mặc giáp bạc tay cầm trường đao, trong con ngươi đen đặc chứa sát khí: “Chẳng lẽ không đặt Liêu Vương điện hạ chúng ta vào mắt?”

Mạnh Bưu quay đầu lại nhìn thấy Khúc Doãn Thành thì sắc mặt khẽ biến, gã vội vàng phân phó thủ hạ: “Đi nhanh!”

Khúc Doãn Thành lập tức tiến lên, trong đêm tối hơn mười thị vệ mặc áo bào màu tím cầm đao phi vụt đến đánh nhau với thủ hạ của Mạnh Bưu.

Khúc Doãn Thành giơ đao chém Mạnh Bưu, Mạnh Bưu rút loan đao ngăn cản, tướng lĩnh thủ thành thấy tình huống không đúng, hắn ta bảo tất cả binh lính vây quanh nhân mã của Mạnh Bưu.

Lửa trại thắp sáng bốn phía, trong mắt Mạnh Bưu sát khí đằng đằng, gã nhận ra Khúc Doãn Thành không phải là nhân vật dễ đối phó, Mạnh Bưu sử dụng toàn bộ tinh lực, mỗi một chiêu thức trong tay đều cực kỳ tàn nhẫn.

Trong lòng Khúc Doãn Thành thầm kinh hãi, hắn ta biết thân thủ Mạnh Bưu lợi hại, lại không nghĩ tới Mạnh Bưu sử dụng toàn bộ thực lực vậy mà ở trên mình.

Thuộc hạ của Mạnh Bưu cực kỳ hộ chủ, cho dù đầy thương tích cũng phải yểm hộ Mạnh Bưu rời đi: “Đại vương đừng đánh nhau với hắn ta nữa, ngài cưỡi ngựa chạy trốn mau đi, ở đây đã có chúng ta cản lại rồi.”

Mạnh Bưu chẳng muốn đánh nhau với Khúc Doãn Thành, Khâu Vi chỉ biết chút công phu mèo ba chân, đang cưỡi ngựa tháo chạy trong đao quang kiếm ảnh, Mạnh Bưu xách Khưu Vi tới đưa đến dưới đao của Khúc Doãn Thành.

Khúc Doãn Thành bất ngờ không kịp chuẩn bị đâm đao vào trong lồng ngực Khâu Vi, trường đao vừa vặn bị kẹt ở đoạn xương chỗ lồng ngực, lúc hắn ta rút đao động tác chậm một chút nên bị Mạnh Bưu chớp thời cơ chém vào ngực, bởi vì trên người mặc hộ giáp không bị thương đến tính mạng, Khúc Doãn Thành chỉ phun một ngụm máu tươi.

Mạnh Bưu xoay người cưỡi ngựa bỏ chạy.

Phía trước là bóng đêm vô tận, chỉ cần gã thoát khỏi nguy cơ trước mắt chạy đến phương nam thì sẽ có khả năng đoạt lại hết thảy thuộc về mình.

Tiếng gió gào thét, gió xuân hạ vốn dịu nhẹ, hôm nay lại lạnh thấu xương, giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông tựa hồ chứa chút ý cười: “Làm mãnh tướng dưới trướng ta bị thương, Nhạc vương còn dám chạy trốn?”

Mạnh Bưu giục ngựa chạy như điên, bóng đêm dày đặc, Chung Hành nhấc rèm trước xe ngựa lên, không để ý cài tên vào.

Thoáng chốc nghe được một tiếng nặng nề, người ngã ngựa lật, Mạnh Bưu liều mạng giãy dụa trên mặt đất.

Một lát sau, đám thủ hạ của Mạnh Bưu đều bị bắt hết.

“Mang gã đến đây.”

Khúc Doãn Thành trói Mạnh Bưu mang đến.

Một mũi tên của Chung Hành đâm xuyên qua bả vai gã, nhưng không tổn thương đến tính mạng, gã không ngừng giãy dụa, sắc mặt đỏ bừng, dùng ngôn ngữ của bộ lạc Nhạc Diễm chửi ầm lên: “Chung Hành ngươi là cái thứ tiểu nhân gian trá! Ngươi sai người giết con ta đoạt địa vị của ta, rồi có một ngày ta nhất định giết ngươi cho hả giận!”

Tuy Khúc Doãn Thành không hiểu gã đang nói gì, nghe giọng điệu hùng hùng hổ hổ của gã không khó đoán gã đang chửi Chung Hành, hắn ta giơ lưng đao gõ mạnh lên đầu Mạnh Bưu: “Câm miệng! Ngoan ngoãn quỳ xuống cho ta!”

Đầu gối Mạnh Bưu làm thế nào cũng không chịu uốn cong, Khúc Doãn Thành đành phải cắt đứt chân gã ép gã quỳ xuống trước mặt Chung Hành.

Cách đây không lâu Hứa Kính mới biết Chung Hành đã bày xong ván cục này từ lúc Mạnh Bưu đến Minh Đô, Hứa Kính nhìn Chung Hành trên xe ngựa: “Điện hạ, ngài định xử trí Nhạc vương thế nào?”

Chung Hành lạnh nhạt nói: “Mang về phủ, trước cứ cắt một ngàn đao cho ưng ăn.”

Hứa Kính không rét mà run.

Từ ngày tan rã trong không vui đó, lão biết Chung Hành căm hận Mạnh Bưu thấu xương.

Thế nhưng bình thường người đắc tội Chung Hành không ít, Chung Hành chẳng phải người hẹp hòi, đa phần đều để người ta chết sảng khoái. Đến tột cùng Mạnh Bưu đã làm chuyện gì mà làm Chung Hành hận đến mức độ này?

Mạnh Bưu không ngờ tâm địa Chung Hành ngoan độc đến vậy, gã lại chửi ầm lên.

Khúc Doãn Thành không còn biện pháp đành phải tháo cằm gã.

Chung Hành xuống xe ngựa, thủ hạ của Mạnh Bưu bị chế ngự đặt trên mặt đất.

Một nửa số người lộ vẻ sợ hãi cầu xin tha thứ, nửa còn lại giống như Mạnh Bưu khinh thường miệng la hét để Chung Hành giết bọn họ.

Ánh mắt Chung Hành nhìn về phía bọn họ lạnh lùng chán ghét, hắn đi qua đám người này, một bộ phận người bị hắn lưu ý lập tức bị ám vệ phía sau chém đầu.

Trên đất đẫm máu, Chung Hành rút đao chém xe ngựa trong đội ngũ Mạnh Bưu, bên trong có một nửa là sách vở, một phần là hạt giống cây trồng, ba bốn rương chất đống, sau khi rương vỡ bên trong là thợ thủ công, y sĩ cùng thư sinh bị trói tay chân bịt miệng.

Mặc dù vội vàng chạy trốn, nhưng Mạnh Bưu vẫn không quên mang theo đồ đạc của triều Khế.

Khúc Doãn Thành cởi trói những người này, để thủ hạ mang những người này trở về chỗ ở của bọn họ.

Những người còn lại của bộ lạc Nhạc Diễm trên người văng đầy máu tươi, bọn họ gần như muốn phát điên, tất cả mọi người mặt như màu đất, quỳ trên mặt đất lạnh run.

Chung Hành nói, “Cho bọn họ ngựa và ngân lượng, để cho bọn họ trở về tây nam.”

Hứa Kính sai người chuẩn bị đồ đạc, Chung Hành lạnh lùng nhìn thẳng những người này, dùng ngôn ngữ của bộ lạc Nhạc Diễm nói: “Kể lại hết những gì các ngươi nhìn thấy và nghe thấy ở Minh Đô cho Nhạc vương mới, nếu gã có bản lĩnh cứ việc mạo phạm quốc thổ của cô.”

Cảnh tượng Chung Hành điểm binh vào ngày đó toàn bộ những người này đều nhìn thấy hết, kết cục tương lai của Nhạc vương Mạnh Bưu bọn họ cũng thấy được, trong một thời gian rất dài bọn họ sẽ coi Minh Đô là nơi phồn vinh nhất cũng đáng sợ nhất.

Ngay cả đại vương Mạnh Bưu anh dũng không sợ của bọn họ cũng ngã xuống nơi này, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho rằng người của bộ lạc Nhạc Diễm có thể chống lại Nhiếp chính vương của triều Khế.

Trong vương phủ nuôi dưỡng nhiều chim thú, Chung Hành yêu thích ác điểu mãnh thú, hai con Hải Đông Thanh có ngọc trảo thuần trắng là liệp ưng hắn thưởng thức nhất.

Sau khi trở về Chung Hành đùa liệp ưng rất lâu, tâm tình hắn rất tốt, thoải mái đến không muốn ngủ, dù đã là nửa đêm.

Hứa Kính nhắc nhở nhiều lần Chung Hành mới nhớ ra đã gần canh bốn rồi.

Sắc mặt hắn hơi biến đổi, cúi đầu nhìn y bào dính máu, bởi vì Chung Hành mặc quần áo màu đen cho nên nhìn không rõ máu dính trên đó, chỉ là mùi rất nồng.

Chung Hành chưa muốn ngủ, người khác cũng đừng mong được ngủ ngon.

Hoàng đế Chung Ký đang ngủ say trên giường sủng phi, ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng vang, tiếp theo thái giám thân cận vội vàng chạy vào đánh thức hắn ta: “Bệ hạ! Thưa bệ hạ!”

Vẻ mặt Chung Ký không kiên nhẫn: “Làm sao?”

Sủng phi bên cạnh cũng bị đánh thức, mờ mịt dụi dụi mắt, sau đó nàng ta thét chói tai trốn ở phía sau Chung Ký.

Hóa ra là trong hậu cung có ngoại nam vào, một nam tử mặc quan phục cầm đồ vật đi đến: “Bệ hạ, Liêu vương điện hạ bảo ta tặng thứ cho ngài.”

Trong lòng Chung Ký bỗng nhiên xuất hiện một tia lạnh lẽo, hắn ta nhịn ngón tay run rẩy mở hộp ra.

Mùi máu tươi lấn áp mùi thơm mềm mại trong điện, bên trong là đầu người của Mạnh Bưu.

Chung Ký làm Hoàng đế cẩm y ngọc thực sao lại thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy? Hắn ta chỉ nhìn thoáng qua liền bị dọa ngất.

Hai khắc sau ngự y tới, Chung Ký được ngự y cứu tỉnh, đồng tử hắn ta tan rã sắc mặt tái nhợt, cắn răng vang lên tiếng ken két.

Chung Ký hận Chung Hành, hắn ta biết Chung Hành đang dùng phương thức này biểu lộ khinh thường với mình, hiện giờ mất đi Mạnh Bưu, Chung Ký không biết mình còn có thể dùng biện pháp gì để lật đổ Chung Hành nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.