Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 152: Đó không phải là nhà của em!



"Đúng thì sao… em là trả tiền vào ở, anh chưa được phép, tự tiện xông vào phòng của em, em có thể kiện anh." Người nào đó nhìn Long Tịch Bác, thân thể nhỏ xinh càng lùi về phía đầu giường.

"Em đi kiện đi, cứ tự nhiên." Long Tịch Bác tiến tới gần cô, vây cô giữa đầu giường cùng mình.

Long Tịch Bảo hít mũi một cái, mang theo tiếng khóc nức nở lắp ba lắp bắp: "Em… em đi còn không được à… em… em đổi sang một khách sạn khác còn không được sao… anh từ từ ngồi, bye bye." Nói xong đã muốn từ khe hở phía dưới cánh tay anh chui ra ngoài.

Long Tịch Bác nhíu mày giữ chặt thân thể mảnh mai của cô, để cô bất động cứng lại ở đó.

"Anh buông tay, buông tay, đừng đụng vào em, đừng có dùng bàn tay đã ôm qua người khác chạm vào em, anh tránh ra, đây là địa bàn của anh, em xông vào nhầm chỗ là lỗi của em, em đi còn không được sao? New York lớn như vậy, cho dù sản nghiệp của Long gia có nhiều hơn nữa, em cũng không thể nào mỗi lần đều đụng phải họng súng của các anh, cùng lắm thì em ngủ dưới gầm cầu còn không được sao? Anh buông tay, hu hu… buông tay, anh… anh muốn làm gì..." Long Tịch Bảo kích động giãy giụa, chống đẩy, nhưng thoát không được sự kiềm chế của Long Tịch Bác, bị anh ôm lấy đè xuống giường, đặt cô phía dưới mình.

"Anh làm gì sao? Anh cường bạo rồi giết chết nha đầu chết tiệt xấu tính vô lương tâm nhà em!" Long Tịch Bác cắn răng nghiến lợi nói.

Long Tịch Bảo ngẩn người, ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên oa một tiếng khóc òa… “Anh giết em đi, dù sao em cũng không muốn sống, anh giết trước hiếp sau là được, chừa cho em chút tôn nghiêm, anh còn có lý lẽ hay không… Hiếp rồi giết em… em nói cho ba Tịch biết, anh cái tên ngựa đực này, ở bên ngoài chơi đùa phụ nữ xong chưa đủ còn muốn tới hiếp rồi giết em… Anh đi tìm các cô ấy đi… Họ khẳng định rất vui vẻ … anh tìm đến em làm gì… các anh không phải thất vọng về em ư, các anh không phải cảm thấy mệt mỏi sao? Các anh không phải về sau cũng không quản em, không cần em nữa sao… còn tới tìm em làm gì… Vậy bông tai em cũng đã trả lại cho các anh rồi… Những thứ các anh tặng cho em, em cũng không lấy đi, vốn là tiền em cũng không muốn cầm, là mẹ Vũ buộc em nhận lấy, em bây giờ còn… đang ở trong túi... chính anh đi lấy đi… em liền…"

"Đừng gào khóc nữa! Im miệng." Long Tịch Bác nhức đầu thét lên.

Long Tịch Bảo bị hoảng sợ, ngậm miệng lại, đôi mắt to như nai con Bambi thận trọng nhìn anh.

Long Tịch Bác hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói: "Tụi anh tặng cho em cái gì, em cũng không cầm đi?"

Long Tịch Bảo nhìn anh, hít mũi một cái: "Trừ khẩu súng lục kia."

"Còn gì nữa không?" Long Tịch Bác nhíu mày kiếm.

"Điện thoại di động." Long Tịch Bảo lau nước mắt.

"Còn gì nữa không?" Long Tịch Bác nhìn cái áo ngủ màu đen ‘treo’ trên người cô, cái kích cỡ này không phải là của cô.

"Cái dây ruy băng thắt nơ con bướm màu hồng." Long Tịch Bảo ngập ngừng meo meo .

"Nói hết một lần đi." Long Tịch Bác bắt đầu không kiên nhẫn rồi.

Long Tịch Bảo cắn cắn môi dưới, nhìn anh: "Ga giường cùng drap gối viền tơ, áo ngủ của các anh, gối ôm dâu tây, dao cạo râu của các anh, lược, tấm hình, một nắm lông chó của Cầu Cầu, dùng lông nó làm bút lông, món đồ chơi anh dùng lúc huấn luyện nó, mấy bộ y phục các anh chọn cho em, dây lụa với cái kẹp khi còn bé các anh giúp em cột tóc…."

Long Tịch Bác lẳng lặng nghe, bày vẻ mặt ‘em vậy mà cũng gọi là không cầm theo thứ gì’ nhìn cô.

Blah blah blah… nói thật lâu, Long Tịch Bảo rốt cuộc dừng miệng, nhìn nét mặt của anh một chút, hơi đỏ mặt meo meo nói: "Em… em trả lại cho anh còn không được sao? Toàn bộ đều ở trong cái va-li lớn kia."

Long Tịch Bác nhìn áo ngủ trên người cô…

"Cái này… lát nữa em cởi ra trả lại cho anh sau." Long Tịch Bảo nắm chặt cổ áo, phòng bị nhìn anh.

"Em ngẫm lại đi, có còn nói sót cái gì hay không?" Long Tịch Bác không vui đem sức nặng toàn thân tất cả đều đè lên trên người của cô.

Long Tịch Bảo cảm thấy không khí trong phổi trong nháy mắt đều bị ép ra ngoài, khó chịu nhíu lại lông mày, "Đừng như vậy, rất không thoải mái, anh sắp đè chết em, em thề, không có, không tin anh cứ kiểm tra bên trong va-li đi."

"Em cầm trái tim của bọn anh đi mất, còn dám nói không bỏ sót sao?" Long Tịch Bác chống thân thể lên, chăm chú nhìn chằm chằm nước đôi mắt đầy nước của cô.

"Vậy em trả lại cho…" Long Tịch Bảo theo bản năng đáp lại.

"Em dám trả lại cho anh, anh liền cắn chết em!" Long Tịch Bác cắt đứt lời cô sắp nói ra, cúi người hung hăng cắn một cái lên khuôn mặt của cô.

"A! ! ! ! Đau." Long Tịch Bảo hô to ra tiếng, đau đến mức nước mắt cũng chảy ra ngoài.

"Em còn biết đau sao? Nha đầu chết tiệt không tim không gan này." Long Tịch Bác nhả ra, hài lòng nhìn dấu răng in trên mặt cô.

"Anh mới không tim không gan, anh không chỉ không tim không gan, còn không phổi không nội tạng…! Hu hu… đau quá a, anh là tộc ăn thịt người sao?" Long Tịch Bảo đưa tay đấm ngực của anh, kêu lớn.

Long Tịch Bác khẽ cười đứng dậy, lấy ra chiếc bông tai đặc biệt vẫn như cũ lóng lánh ánh đỏ trong cái hộp nhỏ, nhẹ nhàng xỏ qua lỗ tai của cô, sau đó nhéo cái mũi nhỏ của cô, "Lần này coi như xong, lần sau còn dám tháo nó xuống, anh liền đánh bẹp cái mông vốn không thể nào vểnh lên của em, dùng tấm ván gỗ để đánh, em tốt nhất tin rằng anh nói được làm được."

"Cái mông của anh mới không vểnh lên đấy…" Long Tịch Bảo lẩm bẩm sờ sờ bông tai trên lỗ tai, ở trong lòng xem thường chính mình đang không cách nào đè nén kích động… Không thể phủ nhận, cô không bỏ được bọn họ, cô luyến tiếc bọn họ… cô… vẫn là yêu bọn họ sâu đậm…

"Đi thay quần áo, sau đó anh Hiên của em đến, chúng ta liền về nhà." Long Tịch Bác ôm cô thả xuống đất.

"Về nhà? Nơi đó cũng không phải là nhà của em… em không đi." Long Tịch Bảo nhìn anh một chút, nhấc chân liền chạy ra cửa.

Long Tịch Bác lanh tay lẹ mắt kéo lấy vạt áo của cô, bế cô lên trên đùi, có chút nổi giận, "Em dám ăn mặc như vậy chạy đi ra ngoài xem, xem anh xử lý em thế nào."

"Buông tay, sắp lộ rời." Long Tịch Bảo khẽ kêu.

"Lộ thì lộ, cũng không phải chưa từng xem qua." Long Tịch Bác đáp lại.

"Anh…" Long Tịch Bảo tức giận nhìn anh chằm chằm.

"Long Tịch Bảo em tốt nhất đừng có được đằng chân lân đằng đầu, món nợ lần này anh còn chưa tính với em, thức thời, liền ngoan ngoãn nghe lời, nếu không em sẽ biết tay anh." Long Tịch Bác ôm chặt cô, giọng nói có chút trầm thấp.

"Em không trở về, nơi đó không phải là nhà của em." Long Tịch Bảo đột nhiên có chút nghẹn ngào.

"Sống ở đó 18 năm mà không phải là nhà của em sao?" Long Tịch Bác lạnh giọng hỏi.

"Không phải… không phải, nơi đó là nhà của các anh, em là người ngoài, giả danh ma nữ Long gia ỷ lại hết ăn lại uống 18 năm, hiện tại em không muốn nữa, em muốn đi." Long Tịch Bảo khóc thét lên.

"Em muốn đi? Vậy tụi anh thì sao?" Con ngươi giống như Hắc Diệu Thạch của Long Tịch Bác thoáng qua tia phức tạp.

"Các anh… các anh không phải còn có bạn học thời đại học sao, bọn họ không tệ, rất đẹp, rất xứng đôi với hai người." Long Tịch Bảo thấp giọng nói, đưa tay hơi che ngực, hất đầu nhìn về nơi khác.

Long Tịch Bác nhìn dáng vẻ cô tôi nghiệp đáng thương, cơn thịnh nộ vô cùng căng thẳng lúc đầu nhất thời biến mất: "Em rốt cuộc đang nháo cái gì? Khó chịu cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.