Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 159: 3P trong truyền thuyết?!



Hai anh em nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiên trì của cô, không biết nên nói gì… Nhưng cơ thể lại đều rất thành thực mà nổi lên phản ứng… chỉ vì một câu nói kia của cô (em là nghiêm túc.) Bọn họ đợi bao lâu rồi… lâu đến chính họ cũng sắp quên mất… Nhưng khi cô nói ra những lời này, bọn họ lại có chút e sợ bước kế tiếp… Ai trước ai sau trở thành một vấn đề… Khi bất kỳ ai trong hai người họ triền miên với cô thì tâm tình của người kia lại trở thành một vấn đề… Trong lòng ngũ vị tạp trần, nói không ra là tư vị gì… Chính xác mà nói, bọn họ vẫn luôn không muốn suy nghĩ sâu về phương diện này, bởi vì… ghen tỵ…

"Cái đó. . . . . . Các anh nói chuyện đi… Cho chút phản ứng được không?" Long Tịch Bảo có chút buồn bực nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ như quả cà chua, đặc biệt đáng yêu.

Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, vẫn không nói chuyện…

"Các anh… nói chuyện đi chứ..." Long Tịch Bảo hơi nóng nảy ngồi dậy, vỗ vỗ xuống giường lớn.

Một lúc sau, ngay khi Long Tịch Bảo muốn tông cửa xông ra… Long Tịch Hiên lên tiếng: "Như vậy, em muốn làm với ai?"

Một câu nói khiến mặt của Long Tịch Bảo hoàn toàn biến thành đỏ ửng… vũ trụ nhỏ bộc phát đáng sợ: "Ai em cũng muốn làm!"

Cặp sinh đôi sững sờ, bị tiếng rống to bất chợt của cô làm giật mình, càng bị lời nói của cô dọa sợ hết hồn… không biết nên phản ứng ra sao.

Long Tịch Bảo bị ánh mắt kinh ngạc của bọn họ nhìn đến xấu hổ vô cùng, khép lại đôi mắt to xinh đẹp, hít một hơi: "Tình yêu nói đi nói lại chính là chuyện như vậy, em yêu các anh thì sẽ quen với sự đụng chạm của các anh, sẽ không bởi vì dục vọng của các anh mà lùi bước, đồng thời, nếu như có một ngày các anh mất đi năng lực này, em cũng sẽ không bởi vì vậy mà buông tay, ý của em chính là, có tình yêu thì chuyện gì cũng làm được… Em biết rõ các anh kìm nén khó chịu cỡ nào… Em cũng không muốn lựa chọn giữa hai người, cho nên, nếu như các anh không ngại, liền cùng nhau làm đi… Dù sao… em từ nhỏ đã luyện võ… sức khỏe hẳn là rất tốt… Cùng lắm thì sau khi làm xong, các anh lại bồi bổ thật nhiều cho em là được... Thật ra thì mọi người đều biết, phía sau cánh cửa đóng kín là đang làm chuyện gì… Thay vì trong lòng biết rõ, ngầm hiểu lẫn nhau, trong lòng không thoải mái, không bằng đường đường chính chính cùng nhau làm… Dù sao chúng ta lại không làm gì sai… Chỉ là yêu nhau mà thôi… A!!!!! Em cũng không biết chính em đang nói gì nữa… Dù sao chính là như vậy… Có làm hay không các anh thẳng thắn nói… em..." Người nào đó nói đến sau này lại đã bắt đầu nói xằng nói bậy, không biết đang nói gì nữa rồi...

Long Tịch Hiên ôm lấy Long Tịch Bảo đang luống cuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ quá mức, khẽ cười hôn một cái lên trán của cô: "Bảo Bảo, anh yêu em."

Long Tịch Bảo đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Em cũng yêu anh..."

"Tụi anh sẽ dịu dàng." Long Tịch Hiên nhìn Long Tịch Bác một chút, khẽ nói.

"Dạ..." Long Tịch Bảo có chút khẩn trương nắm tay Long Tịch Bác.

Long Tịch Bác nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, đưa tới bên môi ấn xuống một cái hôn.

Long Tịch Hiên cẩn thận đặt cô lên trên giường, nằm xuống bên cạnh cô, hôn lên môi của cô…

"Ưmh..." Long Tịch Bảo khẽ rên một tiếng, dịu dàng đáp lại anh.

Long Tịch Bác bị tiếng rên yêu kiều kích thích, không nhịn được đưa tay khẽ xoa nơi mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Ưm..." Long Tịch Bảo có chút cứng ngắc nắm chặt tay Long Tịch Bác, nói là một chuyện… làm lại là một chuyện khác… Cô thật sự sợ làm được một nửa chính mình sẽ khẩn trương đến ngất đi…

Long Tịch Bác hít thở ở bên tai cô, Long Tịch Bảo cảm thấy một đợt tê dại, bất an giãy dụa…

Long Tịch Bác đột nhiên há miệng ngậm lấy vành tai xinh xắn của cô, khiêu khích cô mềm mại rên rỉ…

Long Tịch Bảo chỉ cảm thấy thần kinh toàn thân đều trở nên đặc biệt nhạy cảm, tế bào toàn thân đều giống như bị người ta dùng lông vũ nhẹ nhàng quét qua, nói không ra là cảm giác gì… có chút khó chịu, nhưng càng thêm… rất hưng phấn…

Rất nhanh, từ trên giường bay xuống một cái váy… sau đó là áo lót viền tơ… Tiếp theo là quần lót nhỏ cùng kiểu dáng… lại đến quần áo của hai người đàn ông…

Trong phòng đầu tiên là quanh quẩn tiếng rên rỉ của một người… Sau đó không lâu là hai người… sau đó là ba người…

Bên trong phòng ‘nhiệt độ’ không ngừng tăng, bên ngoài mặt trời chiếu sáng… Dường như còn cao hơn nhiệt lượng của ai đó… Vẫn thiêu đốt… cho đến khi người nào đó không chịu nổi quá nhiều kích tình mà ngủ mê man…

Cặp sinh đôi thương tiếc nhìn cục cưng của họ đổ mồ hôi đầm đìa đã ngủ mê man, điều chỉnh hô hấp của mình, chờ đợi dư vị của cao trào tan biến…

Một lúc sau… Long Tịch Hiên đưa tay vén lên mái tóc dài ướt mồ hôi của Long Tịch Bảo, nhìn chất dịch màu trắng lưu lại nơi khóe miệng của cô… Đó là dịch của anh… Dịu dàng cúi đầu hôn lên đôi môi trái tim hơi sưng đỏ của cô, liếm đi phần chất lỏng màu trắng, nhớ tới ‘kỷ xảo’ trúc trắc đến gần như không biết của cô mà không khỏi khẽ giật giật khóe miệng, nhớ tới bộ dáng cô không chút do dự nuốt vào những thứ kia, trong lòng vô cùng cảm động…

Long Tịch Bác lưu loát mặc quần áo tử tế, đi vào phòng tắm giặt một cái khăn nóng, nhẹ nhàng tách hai chân của cô ra, dịu dàng, không mang theo một tia dục vọng chà nhẹ khắp nơi và bên trong đùi cô, sau đó nhẹ nhàng đem khăn lông nóng khẽ lau nơi vườn hoa bí ẩn của cô, một lát sau lại đi vào phòng tắm, giặt khăn lông, trở lại… khẽ chà lau… Sau khi lặp lại mấy lần, từ trong tủ đầu giường lấy ra một lọ thuốc mỡ, lấy ra một chút đưa vào trong hoa tâm của cô, nhẹ nhàng bôi lên, tiếp theo đậy nắp lọ thuốc lại rồi cất vào chỗ cũ, đi vào phòng tắm rửa tay, rồi nằm xuống bên cạnh cô, lau đi vệt nước mắt bởi vì cao trào mà chảy ra, nhẹ nhàng ôm cô, không nói một lời… Trong đầu không ngừng nhớ lại sự khẩn trương củ cô, vẻ ngượng ngùng củ cô, sự khéo léo của cô, và cả sự cố gắng của cô… Cô... để cho anh đau lòng tới cực điểm… yêu tới cực điểm… Tịch Nhi… kiếp trước kiếp này, em ở đâu thì anh ở đó… vĩnh viễn đều không rời xa nhau.

Long Tịch Hiên cũng từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm cô, anh vẫn cho là, trong tình yêu cấm kỵ này, anh và Bác là những người không còn cách nào nhất, bởi vì yêu cho nên không cách nào buông tay, bởi vì không cách nào buông tay cho nên phải chia sẻ cô gái mà mình thích nhất, nhưng thật ra ai nguyện ý chia sẻ… Ai lại không muốn độc chiếm?.... Chỉ là Bảo Bảo chỉ có một, bọn họ không có lựa chọn nào khác… Nhưng Bảo Bảo còn dũng cảm hơn bọn họ, yêu thẳng thắn hơn bọn họ… Cô nói đúng, tình yêu chính là như vậy, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ, bọn họ cũng không làm chuyện gì sai, bọn họ chỉ là yêu nhau mà thôi… Ôm sát cơ thể của cô, khóe miệng Long Tịch Hiên thoáng qua một nụ cười khẽ... Nghĩ tới bộ dáng đáng yêu của cô lúc bối rối, khẩn trương rồi lại kiên trì, trong lòng nhất thời vô cùng ấm áp… Bảo Bảo… có được em, là may mắn của anh, không phải, là số mệnh của anh.

Trong phòng tràn ngập tư vị sau khi kích tình, kỳ quái là không hề gây ra cảm giác dâm mị chút nào, ngược lại lộ ra một cỗ tình cảm ấm áp nồng nàn… Trên giường, hai người đàn ông ôm thật chặt một cô gái, trầm tĩnh ngủ thiếp đi, hai khuôn mặt xuất sắc giống nhau như đúc đều lộ ra ý cười… hạnh phúc lan tràn ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.