"Em cũng muốn ăn bánh ngọt." Phượng Vũ Mặc nhìn Long Tịch Bảo ăn đến miệng đầy kem, bất mãn meo meo nói.
Long Phi Tịch chỉ nhìn vợ một cái, không lên tiếng.
Phượng Vũ Mặc nhanh chóng cầm cái nĩa ở trên bàn lên, rồi hướng về phía cái đĩa của Long Tịch Bảo, nhưng bà chưa kịp đụng tới, chỉ nghe ‘bốp’ một tiếng, cái nĩa rơi xuống bàn…
"A…" Phượng Vũ Mặc khẽ kêu một tiếng, rút bàn tay nhỏ bé bị dính ‘đòn nghiêm trọng’ của mình trở về, quay đầu nhìn về phía cái ‘người hung bạo’ kia.
"Anh cho phép em ăn chưa?" Long Phi Tịch nhàn nhạt nói.
Phượng Vũ Mặc hít vào một hơi, đứng dậy, ngón tay thon dài chỉ vào cái mũi vểnh cao của chồng, "Long Phi Tịch, người đàn ông bá đạo, chuyển thế của Bạo Quân Tần Thủy Hoàng kia, quản thiên quản địa còn quản em đi đại tiện thối sao! Con người lúc còn sống chỉ có hai chữ ăn uống, anh không có quyền tước đoạt niềm vui của cuộc đời em, anh… anh…"
Long Tịch Bảo vùi trong ngực Long Tịch Hiên, miệng ngậm cái muỗng nhỏ, mắt to linh động bội phục nhìn Phượng Vũ Mặc bạo phát, cái này gọi là gì, cái này gọi là phụ nữ không còn trầm mặc nữa, trở mình làm công!
Long Phi Tịch chỉ nhàn nhạt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đỏ bừng của bà, không lên tiếng.
Phượng Vũ Mặc nhìn nét mặt của ông, bất đắc dĩ rũ bả vai, tự giác ngồi lên trên đùi của ông, nhỏ giọng nói: "Không ăn thì không ăn nha, ăn nhiều bánh ngọt dễ bị mập, ăn nhiều bơ dễ bị đau dạ dày. Đồ ăn không tốt cho sức khỏe…"
Long Phi Tịch nhìn cũng không nhìn bà một cái, trực tiếp kéo lực chú ý về trên sách, chỉ còn lại người nào đó ai oán nhìn thứ ‘đồ ăn không tốt cho sức khỏe’ kia, dùng ánh mắt để lộ ra tình yêu của mình, bánh ngọt yêu quý, chỉ vì mày, ta tình nguyện béo phì…
Cặp sinh đôi nhìn người mẹ không có tiền đồ của bọn họ, thật sự không hiểu… loại đồ ăn ngọt đến buồn nôn này, tại sao cứ hấp dẫn bà như vậy… còn có vật nhỏ đang ăn đến vui vẻ thỏa mãn kia.
"Ông chủ, bên ngoài có vị tự xưng là Doãn Thiên nói muốn gặp ngài." Bà Lý cung kính đi tới trước mặt Long Phi Tịch, nhẹ nhàng nói.
Long Phi Tịch sững sờ, nhìn về phía cặp sinh đôi, sau đó nhàn nhạt đáp lại: "Mời anh ta vào."
"Vâng"
Long tịch Bảo nghi hoặc nhìn bóng lưng bà Lý rời đi, anh Thiên ? Anh ấy sao lại tới đây?
Ngay sau đó, Doãn Thiên đứng ở trước mắt của cô.
Doãn Thiên nhìn dáng vẻ bọn họ một nhà hòa thuận vui vẻ, nụ cười lạnh xuất hiện ở khóe miệng của anh ta.
"Anh Thiên, anh đang tìm em sao?" Long Tịch Bảo từ trong lòng Long Tịch Hiên nhảy xuống, đi tới trước mặt của anh ta, cười ngọt ngào meo meo nói.
Doãn Thiên sờ sờ đầu của cô, nhẹ giọng nói: "Không phải."
Long Tịch Bảo sững sờ, không hiểu nhìn về phía anh ta.
Doãn Thiên cười cười, nụ cười cũng không lan tới đáy mắt, quay đầu lại đối mặt với ánh mắt dò xét của Long Phi Tịch, môi mỏng mở ra: "Anh là tới tìm cha ruột của anh."
Một câu nói, khiến tất cả mọi người sững sờ tại chỗ… Không khí trầm mặc đến mức có chút đáng sợ.
Doãn Thiên cười lạnh một tiếng, đi tới trước mặt của Long Phi Tịch: "Ngài Long Phi Tịch, ông còn nhớ rõ Sở Liên Y không?"
Long Phi Tịch nhíu mày kiếm, không lên tiếng, chỉ là nhàn nhạt nhìn anh ta.
"Sở Liên Y? Liên Y? Tôi nhớ được." Phượng Vũ Mặc suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
"Ha ha, dì biết mẹ tôi sao?" Doãn Thiên châm chọc giật giật khóe miệng.
"Liên Y là mẹ cậu sao? Cậu là con trai của Liên Y?" Phượng Vũ Mặc kinh ngạc nhìn anh ta, chẳng trách bà lại cảm thấy đôi mắt phượng mê người ấy sao quen thuộc như vậy, thì ra cậu ta là đứa bé của Liên Y.
Phượng Vũ Mặc đột nhiên đứng dậy hưng phấn bắt lấy bả vai của anh ta, nhìn chung quanh : "Cậu rất giống Liên Y, mẹ cậu đâu? Tại sao không đến? Năm đó tại sao đột nhiên nói đi là đi, cũng không để lại địa chỉ?"
Doãn Thiên bị động tác của bà làm cho có chút hoảng hốt, phục hồi tinh thần lại, liền tà mị cười: "Bởi vì bà ấy mang thai, mang thai đứa con của chồng dì."
Phượng Vũ Mặc sững sờ, ngơ ngác nhìn anh ta…
Long Phi Tịch đứng dậy bảo hộ Phượng Vũ Mặc vào trong ngực, lạnh lùng nói: "Không thể nào."
"Oh? Nói như vậy ông không muốn nhận nợ à? Cũng đúng thôi, đối với ông mà nói, chẳng qua chỉ là một chút chuyện cũ phong lưu, làm sao có thể nhớ rõ ràng như vậy chứ, vậy ông có dám làm giám định DNA với tôi không? DNA chắc hẳn sẽ không gạt người." Doãn Thiên cười lạnh nhìn về phía ông.
"Anh Thiên, anh đang nói gì a, chúng ta đi ra ngoài có được không…?" Long Tịch Bảo có chút sững sờ, chạy tới kéo nhẹ ống tay áo của anh ta, không hiểu anh ta tại sao đột nhiên lại nói như vậy.
Doãn Thiên nhìn cô một chút, không trả lời, chỉ là chờ đợi Long Phi Tịch trả lời.
"Được, như vậy thì làm giám định đi." Long Phi Tịch nhàn nhạt nói.
Doãn Thiên cười lạnh từ trong túi lấy ra một cái bình thủy tinh nhỏ chứa máu, để lên bàn: "Long Phi Tịch, mẹ tôi bởi vì ông mà chết, ba tôi bởi vì ông mà chết, là ông để cho tôi sống trong khổ sở, nếu như ông không cống hiến ra phần t*ng trùng bẩn thỉu của ông, như vậy thì sẽ không có sự tồn tại của tôi, cũng sẽ không để cho tôi trải qua tất cả mọi chuyện, khi tôi đang đắm chìm trong sự bất lực cả cha mẹ đều mất đi thì ông ôm vợ, ôm con, hưởng thụ quan hệ cha con người nhà. Khi tôi bị thân thích chà đạp ngược đãi thì ông sống thanh thản dễ chịu, sống đến thỏa mãn, sống đến vui vẻ tràn đầy tiếng cười, bây giờ ông cũng nếm thử một chút mùi vị khổ sở đi, để cho vợ yêu của ông nhìn xem, chồng của bà ấy rốt cuộc đã làm những chuyện gì."
Phượng Vũ Mặc sững sờ nhìn Doãn Thiên, nói không ra lời…
Doãn Thiên quét mắt liếc nhóm ‘người xem’ một cái, xoay người đầu cũng không quay lại đi về phía cửa.
"Anh Thiên!" Long Tịch Bảo kêu to một tiếng muốn đuổi theo, lại bị Long Tịch Bác ôm lấy, không để cho cô động đậy.
Long Tịch Bảo ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Long Tịch Bác, ngoan ngoãn để anh ôm vào trong ngực, không nói thêm gì nữa, chỉ là lo lắng nhìn về phía Phượng Vũ Mặc cùng Long Phi Tịch đang không nói lời nào.
Long Tịch Bác nhìn cha mẹ của mình một chút, rồi ôm lấy Long Tịch Bảo đi về phòng, Long Tịch Hiên theo sát phía sau, rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn lại Phượng Vũ mực Mặc cứng đờ người và Long Phi Tịch không biết đang nghĩ cái gì.