Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 179: Về kết hôn (thượng)



Long Tịch Bác ôm chặt cô, khép quyển nhật ký lại, trầm giọng nói: "Khóc cái gì mà khóc, người bị hại là ba Tịch của em, nước mắt của em rốt cuộc rơi vì ai vậy?"

Long Tịch Bảo giãy khỏi người anh, không vui: "Trong sự kiện này, ba Tịch cùng Sở Liên Y đều không phải là người bị hại, người bị hại là anh Thiên, Sở Liên Y yêu điên cuồng, yêu hèn mọn, bà ấy biến ba Tịch thành niềm tin để sống sót, bà ấy cho rằng có thể dựa vào anh Thiên để sống tiếp, nhưng về sau vẫn là chết trong nỗi nhớ nhung ba Tịch, yêu như vậy không sai, tình yêu của Doãn Phong cũng không sai, hai người đều không chiếm được người họ yêu, lấy phương thức chờ đợi mà sống, anh Thiên chính là lớn lên trong bầu không khí như vậy, lúc đó anh ấy mới 5 tuổi, không hiểu tại sao liền mất đi mẹ, năm 8 tuổi lại mất đi cha, mà tất cả đều bởi vì ba Tịch, anh ấy hận ba là chuyện đương nhiên."

Long Tịch Bác nhìn cô một chút, đôi ưng mâu trầm xuống, đứng lên liền muốn đi ra ngoài, lại bị Long Tịch Bảo kéo tay anh lại, "Ba Tịch cũng không sai, em không phải có ý đó."

Long Tịch Bác hất tay cô ra, lạnh giọng nói: "Anh không muốn lại cãi nhau với em vì chuyện của hắn, nếu như em còn muốn tiếp tục đề tài này, vậy anh đi ra ngoài."

Long Tịch Bảo lau nước mắt, hít mũi một cái, nhỏ giọng nói: "Em không nói nữa."

Long Tịch Bác xoay người lại, nhìn bộ dáng đáng thương của cô, trầm giọng nói: "Anh tin tưởng em đối với hắn là tình cảm anh em, nhưng anh vẫn không thích em khóc vì hắn, hoặc em thu hồi nước mắt hoặc anh đi ra ngoài, em từ từ khóc đủ đi."

Long Tịch Bảo chép miệng, lau sạch nước mắt, có chút uất ức nhìn anh.

Long Tịch Bác ngồi trở lại trên giường, ôm cô vào trong ngực, "Tịch Nhi, hứa với anh, đừng trông nom những chuyện này nữa, ba người, cả đời, chúng ta cứ sống như vậy, không có người khác, được không?"

"Không được, em còn muốn có con." Long Tịch Bảo suy nghĩ một chút, lắc đầu.

Long Tịch Hiên đi tới nhéo má cô, cười khẽ: "Chính em vẫn còn là trẻ con, mà đã nghĩ muốn có con rồi?"

"Em đã đủ hai mươi tuổi, không phải đứa bé." Long Tịch Bảo mặc anh nhéo, meo meo kêu.

"Vậy thì được, nếu như em mang thai, sẽ để cho em sinh." Long Tịch Hiên nhìn Long Tịch Bác, cười khẽ mà nói.

"Em nhất định mang thai được." Long Tịch Bảo cầm lên cuốn nhật ký trên giường, ôm vào trong ngực.

Long Tịch Bác nhìn động tác của cô một chút, có chút không vui.

Long Tịch Bảo bắt gặp ánh mắt không vui của anh, nhỏ giọng nói: "Cái này em muốn, các anh không được giành."

"Em muốn cái này làm gì?"

"Đây là của anh Thiên, em muốn trả lại cho anh ấy." Long Tịch Bảo sờ sờ quyển số màu đỏ bằng da cứng rắn, nhìn biểu tình Long Tịch Bác lại muốn nổi giận, vội vàng nói thêm: "Ba người, cả đời, ai cũng không xen vào được, yêu em thì phải tin em."

Long Tịch Bác nhìn cô một chút, không nói thêm gì nữa.

"Mẹ Vũ cùng ba Tịch cũng biết chân tướng đúng không?" Long Tịch Bảo hỏi một câu dư thừa.

"Nói nhảm." Long Tịch Bác hừ lạnh.

"Như vậy, quyết định của bọn họ là…?" Long Tịch Bảo lấy lòng dùng đầu cọ xát trong ngực Long Tịch Bác.

"Không biết, sau này hãy nói." Long Tịch Bác nhàn nhạt nói.

"A… " Long Tịch Bảo gật đầu một cái, cất cuốn nhật ký vào trong tủ đầu giường, suy nghĩ một chút, lại tiếp tục hỏi: "Cổn Cổn…"

"Bảo Bảo, em mới vừa tỉnh, thân thể còn chưa khỏe, chuyện của người khác em cũng không cần quản, nghe lời." Long Tịch Hiên cắt đứt câu hỏi của cô, xoa đầu cô.

Long Tịch Bảo nhìn bọn họ một chút, ngoan ngoãn gật đầu một cái, nếu như cô lại để cho bọn họ lo lắng, vậy thì thật là quá vô sỉ rồi. . . . . .

----- ta là đường phân cách tuyến khốn kiếp -----

Một tuần lễ sau, Long Tịch Bảo dưới chính sách đàn áp của cặp sinh đôi, đã lại khỏe mạnh năng động, tinh lực dồi dào vô cùng, trong tuần này, đã xảy ra rất nhiều việc, trải qua thảo luận giữa cặp sinh đôi cùng hai người cha, nhất trí quyết định, kể lại chuyện của kiếp trước cho hai bà mẹ, mà năng lực tiếp nhận của hai bà mẹ cũng rất cao, rất nhanh đã tiếp thu được, Tiêu Lộ Trúc biết Long Tịch Bảo là con gái mà mình đã lạc mất, thì vui mừng đến mức nước mắt chảy ào ào, khuyên như thế nào cũng khuyên không được, cảnh tượng nhận người thân rất cảm động, mà nhà họ Long cũng chuẩn bị làm chuyện cưới hỏi…

Trong thư phòng…

"Các con đã từng nói muốn dùng thân phận vợ chồng để tiếp tục sống cùng Bảo Bảo, đây là kết quả giám định DNA của Viễn và Bảo Bảo, ngày mai ta sẽ mở buổi họp báo tuyên bố, công chúa của nhà họ Long là đứa bé được nhặt về, là con gái bị thất lạc của nhà Nam Cung ở Las Vegas, hủy bỏ quan hệ anh em của các con, kế tiếp… Các con định làm thế nào?" Long Phi Tịch đặt túi giấy màu vàng cầm trong tay lên bàn, cầm lên ly tử sa, nhấp một ngụm trà.

Cặp sinh đôi liếc nhau một cái, không lên tiếng. . . . . .

"Qua sự bàn bạc giữa ba mẹ cùng thông gia, chúng ta nhất trí ủng hộ các con, thách thức ranh giới cuối cùng của thế tục, vứt bỏ thái độ của người đời đối với các con, cử hành một hôn lễ đặc biệt, hôn lễ này có hai chú rể anh tuấn, một cô dâu xinh đẹp." Phượng Vũ Mặc mỉm cười nói lên ý kiến, đối với bọn họ mà nói, không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của con mình, gông xiềng lễ giáo không ngăn được tình thương yêu của họ đối với con trai con gái mình, huống chi… Tình yêu say đắm từ kiếp trước dây dưa đến kiếp này, chỉ cần là người biết chuyện đều sẽ không nhẫn tâm bỏ phiếu phản đối, đến lúc rồi, nghi thức chưa hoàn thành ở kiếp trước, kiếp này nhất định phải làm cho thập toàn thập mỹ.

Cặp sinh đôi nhìn đối phương một chút, thật lâu sau, Long Tịch Bác mới mở miệng: "Con biết rõ mọi người không quan tâm công ty có thể sẽ bởi vì chuyện này mà giá cổ phiếu giảm mạnh, chúng con cũng rất muốn tiến hành một hôn lễ như vậy, nhưng không được."

"Tại sao?" Tiêu Lộ Trúc không hiểu hỏi.

"Chúng con có thể không quan tâm đến sức ép của dư luận, nhưng Bảo Bảo thì không chắc sẽ chịu đựng được, cô ấy còn nhỏ như vậy, nếu như mỗi ngày đều sống trong sự bình luận của người khác… hơn nữa mọi người cũng đều biết, chắc chắn sẽ không phải là những lời tốt đẹp gì, con không muốn cô ấy phải đối diện với mấy thứ này, con chỉ muốn cô ấy mỗi một ngày đều sống thật vui vẻ hạnh phúc, bất kỳ gánh nặng nào cũng không thể rơi xuống người Bảo Bảo." Long Tịch Hiên nhẹ nhàng nói, giọng nói dịu dàng mà kiên định.

Nam Cung Viễn cùng Tiêu Lộ Trúc nhìn hai người, trong lòng tràn đầy yên tâm, hai người đàn ông như vậy, ai có thể nói Bảo Bảo đi theo bọn họ sẽ không hạnh phúc. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.