"Ừm… A… Đừng…" Long Tịch Bảo bị cặp sinh đôi kẹp ở giữa, tổng kết ra một kinh nghiệm, biểu hiện xúc động của đàn ông là tình dục, biểu hiện xúc động của phụ nữ là nước mắt…
"Bảo Bảo, đừng lộn xộn." Long Tịch Hiên thanh âm khàn khàn, ở bên tai cô nhỏ giọng nói.
"Ừm… Nhột…" Long Tịch Bảo rụt cổ lại tránh né đôi môi mỏng của Long Tịch Bác…
"Đừng tránh…" Long Tịch Bác bất mãn cắn cắn vành tai đáng yêu của cô, khiến cô run rẩy.
"Các anh… đừng kích động như thế, có thể làm chuyện khác để bày tỏ sự cảm động của hai anh mà…" Long Tịch Bảo nhỏ giọng meo meo nói.
"Em không muốn sao?" Long Tịch Bác nhìn cô, ánh mắt lên án đó, giọng điệu ẩn nhẫn đó, Long Tịch Bảo nuốt nước miếng một cái, phát hiện thật sự không có biện pháp cự tuyệt vẻ mặt đáng yêu như vậy của anh, cuối cùng đầu hàng gật đầu một cái: "Muốn. . . . . ."
Long Tịch Bác hài lòng tiếp tục giở trò với cô, làm cho người nào đó thở gấp liên tiếp…
Long Tịch Bảo một lần nữa phát hiện, thật ra đàn ông mới là loại người ‘cảm tính’…
Kể từ sau khi buổi họp báo kết thúc, chuyện kỳ quái đã xảy ra, cổ phiếu của Long Vũ bắt đầu tăng cao nhanh chóng, nhân khí cao vô cùng, Đài Truyền Hình mỗi ngày đều phát lại toàn bộ quá trình của buổi họp báo hôm đó. Cuộc hôn nhân ‘không theo luân thường đạo lý’ này lập tức trở thành tình yêu thiêng liêng ‘cảm động trời đất’.
Mượn lời của tạp chí ‘Tình cảm như vậy vượt qua được thể xác, vượt qua được sự trói buộc của thế tục, bọn họ là dùng linh hồn của chính mình, thần thánh yêu nhau.’
Trên internet bắt đầu có người ủng hộ của bọn họ, thậm chí có người bạn trên mạng vì bọn họ mà lập nên một trang web, hình ảnh trang bìa là PS (Photoshop) mà thành. Long Tịch Bảo thân thể trần trụi nằm ở trên giường lớn, cặp sinh đôi mỗi người ngủ một bên, sau lưng của bọn họ có một đôi cánh màu đen vô cùng xinh đẹp, đôi cánh màu đen hơi thu lại, bao trùm thật kín thân thể của Long Tịch Bảo, chỉ lộ ra đôi chân thon nhỏ trắng nõn cùng bả vai hoàn mỹ, tựa đề là ‘giam cầm’. Trong lúc nhất thời, Long Tịch Bảo từ cô gái dâm phụ biến thành thiên sứ thuần khiết mà người người theo đuổi tán tụng. Đối với sự thay đổi này, cô vẫn còn trong trạng thái lơ mơ… Nhưng cô biết… cặp sinh đôi sẽ không còn không ngủ được nữa. Dĩ nhiên không phải tất cả mọi người ôm tâm tình chúc phúc bọn họ, nhưng từ sau ngày đó, đích thực là không có ai phát ra lời nói dơ bẩn, đả kích người nữa.
Hôn lễ chuẩn bị đúng hạn, Long Tịch Bảo hiếm thấy ngoan ngoãn làm tổ ở nhà, chờ đợi trở thành cô dâu của bọn họ, hôn lễ của bọn họ vô cùng đặc biệt, hai chú rể, một cô dâu, còn có ba phù rể cùng ba phù dâu, theo thứ tự là… Hắc Viêm Triệt và Viên Cổn Cổn, Doãn Thiên và Mông Nguyệt, Phượng Kiệt và Âu Dương Tuyết. Cặp sinh đôi mỗi ngày đều ở chung một chỗ, bàn bạc làm sao làm tốt hôn lễ này. Long Tịch Bảo ai oán bị bọn họ vứt qua một bên, bảo là muốn cho cô một kinh hỉ, không thể để cho cô biết. Vì vậy cô trái trông phải mong, rốt cuộc cũng chờ đến được ngày này.
Một ngày này, Long Tịch Bảo có kinh nghiệm giống như hỗn chiến vậy. Đầu tiên là bị người ta tóm lấy, thay quần áo, trang điểm, mơ mơ màng màng còn chưa tỉnh ngủ, chỉ là mặc cho ba bốn thợ trang điểm cùng nhà tạo hình nổi tiếng quốc tế tùy ý loay hoay, bận rộn thật lâu, cô đói bụng đến mức ngực dán vào lưng rồi, nhưng lại không được ăn, gần đến buổi chiều, nhóm phù rể cùng phù dâu đã tới, không gặp chút trở ngại nào mà tiến vào phòng của cô dâu, đây cũng là chỗ không giống với hôn lễ truyền thống. Long Tịch Bảo thấy bọn họ, giống như nhìn thấy cứu tinh, ôm lấy Viên Cổn Cổn cùng Âu Dương Tuyết, ai oán nói: "Cho tớ ăn chút gì đi, người ta đói quá a."
"Bảo Bảo, không thể ăn nha." Viên Cổn Cổn lắc đầu một cái.
"Liễm Liễm, cậu mập lên rồi." Long Tịch Bảo nhìn Viên Cổn Cổn đầy đặn lên, vui vẻ nhéo nhéo gò má trắng mịn non mềm của cô.
"Em gọi cô ấy là gì?" Hắc Viêm Triệt không vui nheo lại đôi mắt tím, vì cách xưng hô này.
"Ách… Cổn Cổn." Long Tịch Bảo ngập ngừng nói.
"Bảo Bảo, hôm nay cậu thật là xinh đẹp nha." Âu Dương Tuyết nắm tay cô, vuốt vuốt mái tóc của cô
"Tuyết Tuyết, cậu mỗi ngày đều rất đẹp, có thể cho tớ ăn một chút hay không?" Long Tịch Bảo mong đợi nhìn cô.
"Không được a, Bảo Bảo." Viên Cổn Cổn nhẹ nhàng nói.
"Tại sao?"
"Cậu phải giữ lại bụng để ăn tối nha, nghe nói món ăn buổi tối sẽ rất phong phú nha." Viên Cổn Cổn vẻ mặt khao khát nhìn cô.
". . ." Long Tịch Bảo im lặng cúi đầu, không biết nên nói gì… Cổn Cổn a Cổn Cổn, cậu thật là một chút cũng không có đổi.
"Anh Thiên…" Long Tịch Bảo theo bản năng muốn ôm anh ta, nhưng khi nhìn thấy Mông Nguyệt bên cạnh anh thì dừng lại hành động của mình, giơ tay lên chọc chọc bả vai của anh ta, cười nhẹ mà nói: "Anh cũng mau một chút, để cho em có thể chúc mừng anh đi."
Doãn Thiên cười nhạt, không nói gì.
Long Tịch Bảo đi tới bên người Mông Nguyệt, ở bên tai cô không biết nhẹ nhàng nói những gì, chỉ thấy Mông Nguyệt ngẩn người, kéo ra một nụ cười khẽ.
Không khí dịu dàng mà hòa hợp, chỉ chốc lát sau, hai chú rể hăng hái xuất hiện trước mắt mọi người, Long Tịch Bảo vội vàng nhào vào trong ngực của bọn họ, ầm ĩ đòi ăn thứ gì đó.
"Ăn xong lại phải trang điểm lại, em xác định em muốn ăn sao" Long Tịch Bác cười khẽ nhìn cô dâu xinh đẹp của anh, trong lòng dâng lên niềm kiêu ngạo.
Long Tịch Bảo suy nghĩ một chút, cuối cùng chán nản lắc đầu.
"Ngoan, buổi tối sẽ cho em ăn thật ngon." Long Tịch Hiên dịu dàng an ủi cô.
Sau đó bọn họ đến phòng khách, quỳ lạy cha mẹ, dâng trà, nhận bao lì xì, tiếp đó Long Tịch Hiên cùng Long Tịch Bác dắt tay cô, đi ra khỏi cửa chính nhà họ Long, ngoài cửa phóng viên đã sớm xếp thành một đoàn, chen lấn muốn ghi lại hôn lễ long trọng có một không hai này.
Trong sự truy đuổi của ánh đèn flash và ống kính, Long Tịch Bảo cùng cặp sinh đôi ngồi vào trong xe hoa duy mỹ, đoàn xe hoa do bọn họ dẫn đầu chạy nhanh đi ra ngoài, phía sau một hàng xe chỉnh tề đi theo, tất cả đều là xe danh tiếng, đường phố giống như trở thành nơi triển lãm xe danh tiếng, những người đi đường hâm mộ nhìn một màn xa xỉ này, không khỏi cảm thán có tiền thật tốt. . . . . .