Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 41: Cây sát cánh



“Cầu Cầu, Cầu Cầu, tao sẽ bắt được mày.” Long Tịch Bảo hưng phấn hô to, trong vườn hoa, một người một chó điên cuồng chạy trốn, Cầu Cầu mặt hắc tuyến nhìn cô gái tóc dài tung bay, đầu đầy mồ hôi đằng sau, trời ạ, chỉ nghe qua chó đuổi theo người, còn chưa nghe qua chó bị người đuổi theo, sao nó lại đáng thương như vậy chứ....

Trời nóng như vậy, cô không nên ôm nó lăn qua lăn lại, người nó đã một thân lông dài nóng sắp trúng gió rồi, cô còn không bỏ qua cho nó....

Sao mà cô gái kia ác độc thế, chạy chạy, đột nhiên nghĩ đến người cha đã qua đời từng nói với nó, cô gái xinh đẹp này là người thương yêu nhất của chủ nhân bác cùng chủ nhân Hiên, phải bảo vệ cô cho tốt, không thể để cho cô bị thương, quay đầu lại để xem cẩn thận cô có ngã nhào không, sao đó đành chịu chết dừng bước, mặc cho cô ngồi phịch ở trên người của nó há mồm thở dốc, thô lỗ cỡi áo khoác xuống, lộ ra vai cùng cánh tay.

Long Tịch Bảo thở gấp như trâu, một tay cởi áo khoác, co quắp tựa vào trên người Cầu Cầu nghỉ ngơi, chậm rãi hô hấp, cô nhẹ nhàng sờ sờ bộ lông Cầu Cầu dị thường mềm mại, khen ngợi: “Cầu Cầu, mày thật anh tuấn, thật giống ba mày.” Không sai, Cầu Cầu chính là con của Bobo, khi cô 15 tuổi thì Bobo qua đời, chỉ để lại một mình Cầu Cầu.

Còn nhớ rõ lúc đấy BoBo nằm trên mặt thảm thở dốc, con ngươi màu nâu nhìn cô và hai anh, vẻ mặt luyến tiếc, khiến nước mắt cô không dừng lại được, Bobo, chú chó luôn dùng miệng tha cô đi tới đi lui lúc cô còn bé, cứ như vậy đột nhiên chết trước mặt cô, anh Bác ôm cô, an ủi cô, anh Hiên nói cho cô biết, Bobo thế là sống lâu rồi, tuổi thọ của chó chỉ có vài chục năm, chỉ cần trong vài chục năm qua em tốt với nó, kiếp sau nó còn có thể bảo vệ em.

Nháy mắt, Long Tịch Bảo cười nói: “Cầu Cầu, mày nhất định cũng rất nhớ ba ba mày đi, nếu như nó còn ở đó chúng mày sẽ luôn đoàn tụ, luôn vui vẻ rồi, nhưng mà nó không có ở đây cũng không sao, nó nhất định sẽ ở trên trời phù hộ cho mày.”

Cầu Cầu bày tỏ đồng ý sủa một tiếng, lắc lắc cái đuôi, Long Tịch Bảo hôn một cái lên mặt nó, vỗ vỗ cỏ dại trên người, đứng lên, đi về phía nhà ấm thủy tinh trồng hoa.

Mộng Nguyệt đứng lẳng lặng trước mặt cây cát cánh, đưa ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa xinh đẹp, cây cát cánh, có nghĩa là “tình yêu thầm lặng và tuyệt vọng”, tình yêu vô vọng, cỡ nào thích hợp với cô...

Tựa như cô yêu anh, cho dù anh vĩnh viễn không nhìn thấy, cho dù nhìn thấy cũng vĩnh viễn không quý trọng, khổ sở giật giật khóe miệng, tự giễu cười cười, trên khuôn mặt xinh đẹp một mảnh bi thương.

“Chị thích cây cát cánh à?” Long Tịch Bảo mang theo Cầu Cầu đi tới nhà ấm thủy tinh trồng hoa, lại nhìn thấy cô hầu gái xinh đẹp hôm qua, kỳ quái, nét mặt của chị ấy lại bi thương, khổ sở như vậy.

Mộng Nguyệt bị cô đột nhiên xuất hiện mà hù sợ, xoay người lại, cung kính khom lưng hành lễ “Tiểu thư.”

“Chị đừng như vậy, trước mặt em không cần hành lễ đâu, các người làm ở đây đều là bạn bè của em, thậm chí giống như thân nhân, cho nên chị đừng sợ.” Long Tịch Bảo cười nói.

Mộng Nguyệt suy nghĩ một chút, gật đầu một cái. Long Tịch Bảo vui vẻ dắt cô ngồi vào trên ghế trong phòng hoa, pha một ấm trà lài, nhẹ nhàng hỏi: “Chị thích cây cát cánh sao?”

Mộng Nguyệt nhận lấy trà lài cô đưa đến, gật đầu “Rất thích.”

“Tại sao?” Long Tịch Bảo lại hỏi.

Mộng Nguyệt suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Nó rất giống chị.”

Long Tịch Bảo nhíu nhíu lông mày, nhỏ giọng nói “Em cảm thấy chị khá giống bách hợp, mát mẻ lại tự nhiên.”

Mộng Nguyệt bị cô khen, khẽ đỏ mặt: ”Không phải vậy, ý chị là nói ý nghĩa của loài hoa này giống chị.”

“yêu trong vô vọng?!” Long Tịch Bảo nghi ngờ hỏi, Mộng Nguyệt hơi gật đầu, uống một hớp trà lài.

“Tại sao?”

Mộng Nguyệt nhìn một chút mắt to trong suốt của cô bé, khẽ mở môi đỏ mọng: ”Chị thích một người đàn ông lạnh lùng, thích rất lâu, 10 năm, từ lần đầu tiên thấy anh ấy, chị đã yêu, trong lòng của anh ấy tất cả đều là cừu hận, trong đầu đều là kế hoạch báo thù, chị hi vọng khi anh ấy cô đơn có thể có người bày tỏ, chị hi vọng khi anh ấy mệt mỏi có thể có người dựa vào, nhưng anh ấy không muốn cũng không cần, có phải chị ngu ngốc lắm hay không?”

Long Tịch Bảo nghe chuyện cũ của chị, sau đó khẽ cười “Không phải, đây không phải là ngu, là thành thực, dũng cảm, chị thành thực đối với tâm mình, đi theo ý nghĩ trong lòng, chị dũng cảm đối mặt với anh ta mà không phải là buông tay, em thật bội phục chị, thật ra thì, đối với người trong lòng có cừu hận, chị chỉ có thể coi anh ta là làm một bệnh nhân, nếu chị muốn chữa khỏi cho anh ấy, phải đến gần anh, đến gần lòng của anh, lắng nghe bất an cùng oán hận của anh, làm dịu đi vết thương mà người khác mang lại cho anh, tin em đi, không có bất kỳ người nào không cần chỗ để dựa vào, đặc biệt là người trong lòng có cừu hận, bởi vì... tim của anh ta nhất định rất mệt mỏi.”

Mộng Nguyệt lẳng lặng nghe lời Long Tịch Bảo nói, nhìn bộ dáng cô dịu dàng, đột nhiên cảm thấy, có lẽ... cô không phải là đứa con gái ngu ngốc chỉ biết ăn quà vặt.....

“He he, chị cứ quấn chết anh ấy, cắn chặt lấy anh không thả, đợi đến khi anh có thói quen sự tồn tại của chị, không có chị thì không được, chị có cơ hội chữa khỏi tâm bệnh của anh ta rồi, em cho chị biết nhé, thói quen là một đồ vật đáng sợ, tình yêu... thật ra thì phần lớn là do thói quen, một phần nhỏ là lệ thuộc, còn có một phần chính là nhịp đập con tim.” Long Tịch Bảo cười gian nhìn chị.

Mộng nguyệt nhìn vẻ mặt phong phú kia không khỏi lộ ra một nụ cười. Long Tịch Bảo đứng dậy, đi tới chôc cây cát cánh, ngắt một bông, sau đó trở lại chỗ ngồi: “Chị có thể còn không biết, chẳng những cây cát cánh xinh đẹp, hơn nữa nó còn là món ăn cực bổ, nói cách khác nó có thể vừa làm thức ăn, vừa làm thuốc, bông hoa này tặng chị, chị nói không sai, chị giống như một đóa hoa cát cánh, nhưng mà không giống với ý nghĩa của nó, mà là giống tác dụng của nó, một ngày nào đó, người kia sẽ được chữa khỏi tâm nhân, sau đó anh chị sẽ thành một cặp uyên ương mãi không rời.”

Mộng Nguyệt lăng lăng nhận lấy hoa cát cánh trong tay Long Tịch Bảo, trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời, cô có thể không? Cô có thể đến gần lòng của anh, chữa khỏi bệnh của anh sao?.

Long Tịch Bảo mỉm cười nhấp một hớp trà lài, lại mở miệng nói ”Tại sao chị muốn dùng tóc giả? Chị trọc đầu sao?”

“Làm sao có thể, là vì màu tóc chị quá chói thôi, bà Lý nói không hi vọng chị nổi bật, cho nên chị mới mang tóc giả.” Mộng Nguyệt vội vàng giải thích.

“Như vậy sao, chị có thể cho em nhìn tóc chị không?”

Mặt Long Tịch Bảo tò mò nhìn cô, Mộng Nguyệt nhìn mắt to sáng ngời, không tự chủ được tháo bộ tóc giả, lộ ra một đầu tóc ngắn màu tím... nước miếng Long Tịch Bảo cũng mau chảy ra... thật là đẹp....

Mặt Mộng Nguyệt đen thui nhìn biểu tình cô gái kia giống như kẻ trộm, không biết nên nói gì, một lúc sau, chỉ nghe người kia thở dài một cái: “Thôi, em không nên suy nghĩ nữa, bọn họ sẽ không cho em đi nhuộm, Nguyệt Nguyệt, có rãnh thì đến tìm em chơi nhá, còn có.. chị cười lên rất xinh đẹp, đừng buồn nhiều, bệnh nhân của chị vốn đủ lạnh rồi, chị nên cười nhiều, dùng nụ cười của chị mê chết anh ta, he he.. đến lúc đó.. trời đất bốc hỏa, cô nam quả nữ, củi khô lửa bốc, sau đó…., ha ha ha, cứ như vậy, em xem trọng chị đấy, đừng làm em thất vọng.”

Nói xong lôi Cầu Cầu, hấp ta hấp tấp đi...

Mộng Nguyệt nhìn bóng lưng của cô, phải không? Phải cười nhiều, giống như cô sao.........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.