Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 7: Gan heo



Tắm rửa xong, bôi thuốc tốt nhất, Long Tịch Bảo giờ phút này ngồi ngoan ngoãn trên đùi Long Tịch Hiên chờ Long Phi Tịch và Phượng Vũ Mặc xuống lầu ăn bữa tối.

Lúc Long Phi Tịch ôm Phượng Vũ Mặc ngồi vào trên bàn cơm xong, không ngoài dự đoán…

“Cục cưng, tâm can của mẹ, con bị sao vậy?” Phượng Vũ Mặc kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ, tay chân đều được bôi dược trở nên tím nhìn chỗ sợ hãi ra tiếng.

Long Tịch Bảo vội vàng tung chiêu bài cười ngọt ngào ôn nhu nói: “Người ta không cẩn thận ngã.”

“Thế tại sao mặt lại sưng đỏ thế kia?” Phượng Vũ Mặc lo lắng hỏi, Long Tịch Bác nhìn Long Phi Tịch hơi nhăn mày lại, nói: “chắc là ăn cái gì nên bị dị ứng, không có việc cả.”

“Thật đáng thương, bác sỹ đã khám chưa, có nặng lắm không, uống thuốc chưa?” Phượng Vũ Mặc nhăn mặt, đau lòng hỏi.

“Anh Hiên đã ép con uống xong thuốc rồi ạ. Mẹ! con rất đói bụng, chúng ta ăn cơm được không?”

Long Tịch Bảo nuốt nuốt nước miếng, làm bộ dáng tham lam, khiến Phượng Vũ Mặc nở nụ cười: “được rồi, cục cưng ngoan.”

Long Tịch Bảo nhìn đĩa gan heo trước mặt, nhíu nhíu mày, giọng nói thanh thanh: “Anh Bác ôm một cái.”

Long Tịch Bác nhìn nhìn ánh mắt của bé, vươn đôi tay tiếp nhận thân thể mềm mại của bé, bắt đầu công việc ép bé ăn cơm.

Khi tay anh chuẩn bị gắp gan heo: “Anh Bác, người ta muốn ăn cá.” Tiếng Long Tịch Bảo đúng lúc vang lên, vì thế anh gắp một chút cá đút cho bé ăn, ăn xong sau lại duỗi tay chuẩn bị gắp gan heo,: “Anh Bác, người ta muốn ăn rau xanh.”…..

Long Tịch Bác nhíu nhíu mày, lại đút bé ăn mấy miếng rau xanh, khi anh muốn gắp gan heo thì…: “Anh Hiên ôm một cái!”

Long Tịch Bảo vươn tay nhỏ bé bắt đầu không an phận vặn vẹo thân thể.: “anh cho em ngồi xuống.” Long Tịch Bác trừng mắt nhìn liếc mắt đứa bé không an phận kia, gắp một ít gan heo đút bé ăn.

“Không, không ăn cái này.”

“Há mồm.”

“Anh Hiên…..”

“Cục cưng ngoan, hôm nay đều cục cưng bị chảy máu, nên ăn gan heo, rất bổ.” Long Tịch Hiên ôn nhu nói.

Phượng Vũ Mặc đồng tình nhìn cục cưng, liếc mắt một cái, nho nhỏ ở bên tai Long Phi Tịch nói: “Bọn nó quả nhiên là con anh.”

Chỉ xây xước da mà thôi, ăn gan heo bổ máu, khẩn trương giống như cô bé bị rút mấy trăm cc máu, thật sự là giống biểu hiện năm đó của Long Phi Tịch….

Di truyền thực đáng sợ.

“Mặc nhi cũng muốn ăn gan heo?” Long Phi Tịch cười hỏi

“Không, không cần.” Phượng Vũ Mặc vội vàng câm miệng, ngoan ngoãn chờ lão công đút cho ăn.

Mặt khác, Long Tịch Bảo còn cùng gan heo đấu đá: “Há mồm, có nghe thấy không, nếu để anh nói lại một lần nữa, em liền thảm.” Long Tịch Bác lạnh lùng mở miệng, Long Tịch Bảo mếu máo ba mở miệng, chú ý… Là há miệng cực kì nhỏ… Phi thường nhỏ … Long Tịch Bác nhíu nhíu mày kiếm, trực tiếp đem gan heo nhét vào trong miệng bé.

“Ô….” Long Tịch Bảo vừa nuốt gan heo một cách chán ghét vừa ủy khuất nhìn Phượng Vũ Mặc…

Phượng Vũ Mặc nhìn bé chớp chớp mắt, tiếp tục ăn đồ ăn mà lão công đưa đến….

“Cha” Long Tịch Bảo đột nhiên ngọt ngào kêu lên.

“Ân?” Long Phi Tịch nhẹ nhàng đáp.

“Con muốn học võ.” Long Phi Tịch nhìn nhìn vẻ mặt chờ mong của Long Tịch Bảo: “Lý do?”

“Bởi vì học xong rất uy phong, hì hì, được không cha?” Long Tịch Bảo chớp chớp mắt to, làm nũng nói.

“Học võ rất vất vả.” Long Phi Tịch lại nhìn Long Tịch Bác và Long Tịch Hiên không nói lời nào: “Con không sợ vất vả, cha, đáp ứng con được không?”

“Được rồi, kêu Bác cùng Hiên giúp con, vậy thì kêu thầy giáo Cung Thành Vũ của Bác và Hiên dạy con.” Long Phi Tịch thản nhiên nói.

“Cám ơn cha, cha thật đẹp trai.” Long Tịch Bảo kêu to.

Nghe vậy, Long Phi Tịch cũng cười cười, người anh thích không nhiều lắm, Long Tịch Bảo vừa vặn là một trong số đó.

Lúc này Long Tịch Bảo đang tưởng tượng mình đánh thắng con heo kia, miệng tươi cười hơ hớ…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.