Long Tịch Hiên nhìn Hắc Viêm Triệt một cái, chỉ thấy đôi mắt màu tím nhạt của cậu ta càng lúc càng đậm màu, biết rõ đây là điềm báo cậu ta sắp bộc phát, anh vội vàng chạy đến bên cạnh Long Tịch Bảo, ôm cô cách xa ‘chiến trường’, không để cô làm loạn thêm nữa…
Long Tịch Bảo khiếp sợ trốn vào trong ngực Long Tịch Hiên, không thể không thừa nhận… bộ dạng Hắc ác ma tức giận thật rất đáng sợ… chưa kể tới mắt sẽ thay đổi màu, đáng sợ nhất là… trên người anh ta tản mát ra ‘sát khí’!
‘Huyết thống’ của anh ta đủ để giết người trong vô hình, anh là sinh vật vừa tàn bạo vừa nguy hiểm…
Thiếu đi Long Tịch Bảo ‘chống đỡ’, Viên Cổn Cổn càng thêm sợ hãi lui về phía sau… anh sắp tức giận…
"Viên Cổn Cổn, anh cho em một cơ hội nữa, tới đây." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nói, đôi mắt màu tím không hề chớp mà nhìn chằm chằm cô gái nhỏ giống như một quả bóng tròn ngồi trên giường, cô lại dám nói với anh hai chữ ly hôn… cô lại dám…
Viên Cổn Cổn ngồi trên giường bị dọa đến nước mắt một giọt một giọt rơi xuống, trong lòng uất ức vô cùng, rõ ràng là anh phản bội cô… anh còn hùng hồn như vậy… bá đạo như vậy… đừng tưởng rằng chỉ anh có tính khí… em cũng có!
"Em… em không qua… em…em không muốn trở về với anh… anh đi tìm… đi tìm cô bé kia đi… em… em muốn ly hôn…em… em muốn về nhà tìm mẹ… ô..ô…"
Nghe vậy Hắc Viêm Triệt tuyên bố dùng hết sự kiên nhẫn vốn không nhiều của mình, anh vốn còn muốn giải thích ‘hiểu lầm’ mà cô nhìn thấy, nhưng bây giờ anh không muốn, để cho cô hiểu lầm cũng được, sống chung lâu như vậy… cô cư nhiên không hiểu anh chút nào, còn dễ dàng nói ra muốn ly hôn, xem anh sửa chữa cô thế nào, lạnh lùng đi tới, một phen bắt lấy thân thể đang giãy giụa không dứt của cô, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, để cho cô không thể không ngẩng mặt nhìn anh…
"Viên Cổn Cổn, em cho rằng em là ai? Thứ cho tôi nhắc nhở em... em là sủng vật mà ba em đưa cho tôi, nữ giúp việc chỉ thuộc về tôi, thư ký riêng của tôi, em có tư cách gì nói ly hôn với tôi? Cho dù hôm nay tôi ôm một người phụ nữ khác ân ái trước mặt em, em cũng phải ngoan ngoãn trở về phòng chờ tôi, chọc giận tôi, em biết có kết quả gì, còn cần tôi nhắc lại cho em sao?"
Viên Cổn Cổn còn chưa đáp lời, Long Tịch Bảo liền không nhịn được thét lên: "Anh thật quá đáng, anh Triệt, làm sao anh có thể nói như vậy, Cổn Cổn là bà xã của anh, chính anh ngoại tình không nhận sai coi như xong, còn nói những lời như vậy!"
Hắc Viêm Triệt buông cằm Viên Cổn Cổn ra, ôm cô vào trong ngực, quay đầu lạnh giọng nói: "Cô ấy là người của tôi, tôi muốn đối với cô ấy thế nào là tự do của tôi, tôi còn chưa tính sổ với em, em lại chủ động tìm tới cửa."
Long Tịch Bảo tức giận trợn to đôi mắt to mê người, nói không ra lời, cô rất khẳng định anh ta yêu Cổn Cổn, cô cũng không tin anh ta sẽ làm ra chuyện có lỗi với Cổn Cổn, nhưng mà tại sao anh ta muốn nói ra những lời đả thương người như vậy…
Viên Cổn Cổn đau lòng uất ức chảy nước mắt, phát ra tiếng khóc ô ô, làm cho người ta nghe hết sức không đành lòng…
Hắc Viêm Triệt nhíu mày một cái, nhìn cô gái nhỏ làm bộ đáng thương ở trong ngực, lạnh giọng nói: "Không được khóc, em thử khóc nữa tôi xem."
Viên Cổn Cổn mím môi, không dám khóc ra tiếng nữa, chỉ là yên lặng chảy nước mắt… đôi mắt to tròn trịa ai oán nhìn anh.
Hắc Viêm Triệt hừ lạnh một tiếng, ôm cô lên rồi chuẩn bị đi ra ngoài, Viên Cổn Cổn vừa nghĩ tới kết quả sau khi về nhà, vội vàng mang theo tiếng khóc nức nở thét lên: "Bảo Bảo… ô ô… Bảo Bảo… cứu tớ…."
Long Tịch Bảo nghe vậy, không an phận giãy giụa trong ngực Long Tịch Hiên, muốn đi ‘ nâng cao chính nghĩa’, tiếc rằng Long Tịch hiên ôm cô quá chặt, làm cho cô giãy thế nào cũng không thoát được.
"Ai cũng không cứu được em, Viên Cổn Cổn em nhất định phải chết." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói, cứ như vậy ôm cô gái tròn trịa giãy giụa không dứt đi khỏi tầm mắt của Long Tịch Bảo.
"Anh buông em ra, buông em ra!" Long Tịch Bảo sốt ruột tức giận thét lên.
"Bảo Bảo, đừng đi, đây là việc nhà của Triệt." Long Tịch Hiên dịu dàng nói.
"Anh ta sẽ khi dễ Cổn Cổn." Long Tịch Bảo quát.
"Cậu ấy ‘khi dễ’ cô bé, cũng là bởi vì cậu ấy yêu Cổn Cổn, cô bé sẽ không có chuyện gì, Triệt sẽ không thật sự làm gì cô ấy."
Long Tịch Hiên ôm cô ngồi lên giường, an ủi cô.
"Mấy tên đàn ông đáng ghét các người biết sử dụng danh nghĩa ‘yêu’ này để làm chuyện tổn thương chúng tôi, các người tổn thương em là bởi vì yêu, bây giờ anh ta tổn thương Cổn Cổn cũng bởi vì yêu, đem cái ‘yêu’ của các người đi đi… yêu yêu yêu cái rắm." Long Tịch Bảo kích động thoát khỏi lồng ngực của Long Tịch Hiên, vừa nói vừa phát tiết đấm xuống giường lớn, giận không nhẹ.
"Long Tịch Bảo, em tốt nhất có chừng có mực cho anh, còn chưa xong có phải không?" Long Tịch Bác nhíu mày không vui nói.
"Em sẽ không có chừng có mực đấy, còn chưa xong đấy, thì sao!" Long Tịch Bảo nâng lên cái cằm xinh đẹp, khiêu khích nhìn anh.
"Em có thể nói đạo lý hay không, Cổn Cổn là bảo bối của Triệt, chúng ta có thể làm sao? Cũng không thể không để cho cậu ta mang cô bé đi chứ?"
Long Tịch Bác giọng điệu ‘kiên nhẫn’ nói.
"Hai người các anh nối giáo cho giặc, vẽ đường cho hươu chạy, các anh đem Cổn Cổn - con cừu nhỏ đáng yêu của em cứng rắn đưa đến tay Hắc Viêm Triệt cái này – con báo hung ác kia, em chán ghét các anh, chán ghét các anh, chán ghét các anh những tên đàn ông ích kỷ lại tư lợi, chán ghét các anh bá đạo lại tàn bạo, ghét… ghét… chán ghét các anh." Long Tịch Bảo vừa nói vừa hung hăng vỗ xuống giường lớn, hận không đem giường đập nát được.
"Anh lười phải nói với em!" Long Tịch Bác khẽ nguyền rủa một tiếng, xoay người đi ra ngoài, thật là đủ rồi, còn ở lại anh khẳng định không khống chế được đi tới đánh cho cái mông nhỏ của cô một trận, chưa từng thấy qua cô gái nào kỳ cục như vậy…
-------tôi là đường phân cách tuyến kỳ cục --------