Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 128: Văn kiện luật sư



Mặt Ôn Ngữ tức giận đến lúc đỏ lúc trắng, không biết trong lòng hận giết chết bao nhiêu lần.

Bà tốn bao công sức cài Trần Thế bên cạnh Liên Hoa làm sao lại vô dụng như vậy, chẳng những bị Liên Hoa phát hiện thân phận nằm vùng của hắn, mà còn bị bắt thẩm vấn! Cái loại vô dụng nhu nhược đó, không biết có ở trong tù nói ra tất cả mọi việc là do bà sai khiến hay không!

Chắc là sẽ không. . . . Ôn Ngữ tận lực thuyết phục bản thân, bà tuyệt đối không thể bị lời nói của Liên hoa dọa ngược lại, không có khả năng Trần Thế nói ra chân tướng, hắn nhất định không dám!

Ôn Ngữ bà đối với Trần Thế có ơn tái tạo (cứu mạng), bản thân hắn có vài phần thiên phú thiết kế, không hề thua kém người bình thường, ham mê nghiện cờ bạc mắc nợ rầu rĩ, suýt nữa bị bọn cho vay nặng lại đuổi giết chết, là bà thay Trần Thế thanh toán sạch khoản nợ đó, cho nên hắn mới cam tâm cho bà sở dụng (sở hữu sử dụng), ân tình này hắn không thể xem nhẹ! Trần Thế cũng biết thủ đoạn của bà, bà có thể cứu mạng hắn, cũng có thể khiến họ chịu chết, cho dù vì tánh mạng người nhà của hắn, hẳn là Trần Thế cũng sẽ không cắn ngược lại bà!

Tự tẩy não bản thân mình nên tin tưởng nhân phẩm của Trần Thế, Ôn Ngữ tài giỏi cười nói: "Thì ra bên cạnh Liên tổng có nội gian, loại người như vậy cần phải công bố khắp nơi, để các công ty khác không thể mướn hắn. Ha ha, xem ra Liên tổng đã xử lý tất cả gọn gàng ngăn nắp, hiểu lầm trong lúc đó của chúng ta cũng đã hóa giải, tôi đây an tâm rồi. Thời gian không còn sớm nữa, tôi còn có việc, sẽ không quấy rầy Liên tổng tiếp tục buổi họp báo, tạm biệt."

Vừa dứt lời, Ôn Ngữ liền xoay người mang theo trợ lý rời khỏi, bà chịu đủ ánh mắt xem thường của mọi người, càng chịu đủ Liên Hoa ở trước mặt bà diễu võ dương oai, bà không muốn ở lại hội trường này thêm một giây nào nữa, bà muốn lập tức rời khỏi đây.

"Ôn phu nhân dừng bước!" Liên Hoa nhìn bóng lưng có vẻ vội vàng của Ôn Ngữ, bỗng nhiên cất giọng gọi, "Ôn phu nhân, tôi vẫn chưa nói hết toàn bộ, bà sao có thể đi vậy?"

Sắc mặt Ôn Ngữ trắng bệch quay lại đối diện: "Còn có chuyện gì, vừa rồi không phải cô nói, chuyện hôm nay của chúng ta đều bỏ qua sao?"

"Tôi mới vừa nói là, hôm nay bà tới đây chấp vấn chuyện tôi sao chép không cần để ý, nhưng còn có một chuyện quan trọng khác nữa." Liên Hoa cười nhẹ nói, "Ôn phu nhân, hôm nay bà đến đây thật là khéo, giúp tôi giảm bớt thời gian đến nhà thăm hỏi. Chổ này của tôi có một văn kiện luật sư Trương muốn chuyển giao cho bà, là mấy công ty liên hợp tố cáo Ôn thị sao chép, khởi tố Ôn thị dựa vào Hành Không bao che tiến hành sao chép quảng cáo. Các khoản cụ thể và chứng cứ đã viết ở trên, mời bà nhận lấy, trong kỳ hạn luật định, mời bà hoặc là lập tức đệ trình khiếu nại chuyện này, hoặc là chờ giấy gọi của tòa án, mọi người thông qua luật pháp, tiến hành xét xử công bằng."

"Cô! Cô nói bậy! Liên Hoa, cô dựa vào cái gì ngậm máu phun người, cô có chứng cứ gì?" Ôn Ngữ tức đến phát run, bà chỉ vào Liên Hoa quát, "Liên Hoa, không có chứng cứ, tôi có thể kiện cô tội phỉ báng!"

"Thi Nhạc!" Liên Hoa cất giọng gọi tổng giám của công ty mình, tiếp nhận tập văn kiện Thi Nhạc đưa lên, cô thản nhiên mở miệng, "Ôn phu nhân, đây đều là văn kiện của luật sư Trương, bao gồm FL trong đó có tám công ty thiết kế của Mỹ cùng tố tụng, phần trên liệt kê các mục xâm quyền rành mạch, bà có thể mang về cùng nhà họ Đỗ nghiên cứu, chỉ là tôi không có phỉ báng bà. Còn như căn cứ chính xác theo lời bà nói, chổ này của tôi có một phần tư liệu hình ảnh, là so sánh các thiết kế quảng cáo của công ty Ôn thị làm cùng các phương án bị sao chép. . . ."

Thi Nhạc đã mang laptop kết nối tốt với máy chiếu, theo lời nói của Liên Hoa, cô nhấp vào hình ảnh bắt đầu chiếu.

Trên màn ảnh lớn như thế, thấy rõ hai nhóm hình ảnh, bên trái là tập hợp một số quảng cáo của Ôn thị phát hành, mà bên phải là một số đoạn ngắn khi trải qua quá trình biên tập lại, mức độ truyền phát tin của hai bên quảng cáo cùng nhau, điều khiến người ta giật mình là, sắc thái cùng ý nghĩ tình tiết hình ảnh của chúng trùng hợp giống nhau trên 80%!

Liên Hoa giảng giải cho mọi người: "Hiện tại mọi người đang xem hình ảnh, bên trái là quảng cáo của Ôn thị mọi người đã biết, bên phải đoạn phim ngắn này là tám công ty chúng tôi đều tự thiết kế quảng cáo giữa cắt nối biên tập mà thành. Có thể nhìn ra, Ôn thị vài năm này có nhiều quảng cáo, hầu như rập khuôn thiết kế của tám công ty chúng tôi, chẳng qua là làm xáo trộn lại các phương án của tám công ty, tạo thành thiết kế của họ. Mặc dù so sánh thiết kế cùng một công ty vậy phương án hoàn toàn không giống nhau, nhưng ghép từng đoạn ngắn tương ứng của tám công ty chúng tôi gộp lại, tin rằng mọi người có thể nhìn thấy là sao chép ra!

Mọi người có mặt nhìn quảng cáo trên màn ảnh kinh ngạc, hết sức giật mình với chứng cứ Liên Hoa đưa ra, hóa ra không phải Thịnh Thế Liên Hoa sao chép của FL, mà là thiết kế quảng cáo của Ôn thị tiến hành sao chép!

Không cần nói nhiều lời, sự thật bày ra trước mắt, đánh bại tất cả biện giải! Ôn thị thậm chí có nhiều thiết kế sao chép đều trên tình tiết phát triển cùng hình ảnh sắc thái của công ty nước ngoài! Nếu không phải Liên tổng đưa ra so sánh các phiên bản cẩn thận như vậy, ai có thể phát hiện công ty trong nước đều sao chép các thiết kế tiên tiến của nước ngoài!

Ôn phu nhân đúng là đá trúng một khối sắt quá cứng rắn, bà không tự biết lượng sức mình muốn tới cửa tìm gốc rễ của Liên Hoa, lại tự làm bản thân đâm vào bể đầu chảy máu! Vốn dĩ bà đến vạch trần Liên Hoa sao chép, đến cuối cùng, lại bị Liên Hoa đưa ra chứng cứ kiện lại bà sao chép!

Trong lòng tất cả mọi người ở đây chợt lạnh, nếu mình là đối thủ của Liên Hoa, có phải cũng sẽ bị cô tính kế chủ động bước chân vào cạm bẫy như vậy, ở thời điểm bản thân đắc ý nhất, từ trên trời rơi xuống vực thẳm

Nước cờ chết của cô thế mà lại là điểm trí mạng, Liên Hoa đều vạch kế hoạch tất cả rõ ràng, tất cả tâm tư của cô là chờ đợi, mục đích cuối cùng là một kích giết chết Ôn phu nhân.

Liên Hoa có dáng vẻ rất xinh đẹp, lại là đóa hoa tàn nhẫn có thể chết người, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể đùa giỡn. Cô rất nguy hiểm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.