Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 287: Lễ đăng quang/Lên ngôi



Editor: Đường Thất Công Tử - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Beta: hoalala

Màn hình tỏa ra ánh sáng chói mắt, khi ánh sáng rực rỡ qua đi, đồng dao(1) cổ xưa vang lên, dường như thời gian thoáng cái quay lại hai mươi mấy năm trước kia, hình ảnh trắng đen mờ nhạt cũ kỹ xuất hiện trước mắt mọi người.

(1) Đồng dao (僮謠) là thơ ca dân gian truyền miệng của trẻ em Việt Nam. Đồng dao bao gồm nhiều loại: các bài hát, câu hát trẻ em, lời hát trong các trò chơi, bài hát ru em... Thường gặp nhất là các bài đồng dao gắn liền với các trò chơi trẻ em. Nói chung, đồng dao trong các trò chơi trẻ em ở các vùng miền đều khá giống nhau ở nội dung, chỉ khác một vài tiếng địa phương.

Đâu đâu cũng không nhìn thấy được mặt trong biển hoa tươi tốt, một đứa nhỏ vẫy tay bé xíu múa, hình ảnh từ nơi xa chạy lại gần, nó chỉ cỡ bốn năm tuổi, khuôn mặt vui vẻ nụ cười ngây ngô, chạy hết tốc lực và chạy nước rút về phía trước.

Đứa bé chậm rãi tiến vào trong mắt người xem, đó là một đứa bé đẹp trai, đáng yêu, dường như vẻ ngoài thiên sứ đủ để dụ dỗ bất kì kẻ nào yêu thích và nuông chiều, nó vừa mới xuất hiện thì làm cho lòng khán giả tán thưởng, che mặt thét chói tai dưới sân khấu.

Đứa bé đang vung vẩy cẳng chân trắng như ngọc, ở trong biển hoa tươi tốt chạy đến, giữa trán của nó rịn đầy mồ hôi đầm đìa, quần áo trên người vốn gọn gàng sạch sẽ lại dính đủ loại bùn đất bụi bặm và lá cỏ dại rụng, trên khuôn mặt đẹp trai đáng yêu của nó cũng vẽ lên từng đường vết bẩn, như một con mèo hoa dí dỏm chọc người yêu thích.

Một người đàn ông cao lớn giang hai cánh tay đứa lưng về phía ống kính, đứa trẻ kia như tên lửa chạy vào trong ngực của anh ta.

Khuỷa tay người đàn ông ôm đứa trẻ kia, cầm khăn tay lau vết bẩn trên mặt đứa trẻ, sau đó huýt sáo nâng đứa trẻ kia giơ lên, nhẹ nhàng ném lên tận bầu trời.

"A a a!" Đứa trẻ kia thét chói tai, giọng nói của nó tràn đầy hưng phấn và vui sướng, đôi mắt lóng lánh không đề phòng đang toàn tâm dựa vào người đàn ông kia, gia hết thân thể còn tấm bé của mình cho anh ta đến điều khiển.

Người đàn ông đỡ lấy đứa trẻ vững vàng, hôn mặt của nó một cái, người đàn ông kia đang quay người sang.

"A --"

Dưới sân khấu thốt lên một đợt, nếu như nói cái đứa trẻ bốn năm tuổi kia là thiếu niên đáng yêu tuyệt đỉnh, thì nhất định người đàn ông này là đỉnh điểm cao nhất của sự quyến rũ.

Hai người đàn ông một lớn một nhỏ này, dường như giữa lông mày giống hệt, hành động thì rất tin cậy, không hề nghi ngờ, đây là một đôi cha con đầu tiên khiến người khác ca ngợi.

Tiểu Bạch sững sờ nhìn người trong hình, không thể tin được kéo Triển Thiếu Khuynh: "Vậy. . . . . . Đó là con? Là con và cha?"

Triển Thiểu Khuynh cũng kinh ngạc sợ hãi, anh không biết bị chụp ảnh từ lúc nào, anh hoàn toàn không biết rõ mình và Tiểu Bạch lại trở thành nhân vật chính trong thiết kế của Liên Hoa.

Dường như anh chỉ nhớ rõ cảnh cấp dưới làm vườn này là ở trong phố Cát Tường của công ty Triển thị, có lẽ hơn mười ngày trước, anh và cha mang theo Tiểu Bạch đi dạo và ngắm hoa trong khu ngoại thành, Tiểu Bạch vui mừng chạy nhảy tung tăng tinh nghịch ở trong vườn hoa, còn vô tình bị ong cắn...

Nhưng cuối cùng thì từ lúc nào đoạn hình ảnh này bị chụp được! Là ai sắp xếp máy chụp ảnh, vậy mà làm cho anh mảy may chưa từng phát hiện!

Mà ở trên màn hình Thủy Các, Triển Thiếu Khuynh đã để Tiểu Bạch xuống, Tiểu Bạch nắm tay Triển Thiếu Khuynh, lanh lợi bước đến nhẹ nhàng, Tiểu Bạch ngẩng đầu sùng bái nói chuyện phiếm với cha, Triển Thiếu Khuynh thì cúi đầu trả lời kiên trì yêu thương.

Tất cả dịu dàng và yêu mến, một cái nhăn mày, một nụ cười của hai người đã lộ hết trong niềm vui tràn trề.

Bỗng nhiên, hình ảnh vừa chuyển, hoàng hôn cổ xưa hoàn toàn tan biến, trên màn hình xuất hiện chữ lớn: Hai mươi lăm năm sau.

Màu sắc hình ảnh rõ nét làm cho trước mắt mọi người sáng ngời, vẫn là tấm ảnh biển hoa lan ra không thấy bờ, vẫn là cái chỗ đường hoa nhỏ quanh co khúc khuỷa kia, trong tầm mắt vẫn xuất hiện hai người, cha Triển tóc đã nhuốm hoa râm nắm thật chặt tay Triển Thiếu Khuynh, bước chậm dạo chơi ở trong bụi hoa không ranh giới.

Ông cụ nắm chặt tay của con trai, ánh mắt của ông sâu lắng nhìn về phía hai chân Triển Thiếu Khuynh, ngay trong mắt tràn đầy nước mắt trong suốt rồi, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười vui mừng thỏa mãn.

Trên màn hình ông cụ lơ đễnh hồi tưởng lại cảnh tượng đi qua, khi đó, hai chân Triển Thiếu Khuynh tàn tật không cử động được, bao nhiêu cố gắng bao nhiêu gian khổ trị liệu mới trở lại khỏe mạnh, cuối cùng, cuối cùng đứa con trai kiêu ngạo nhất của ông đã hồi phục khỏe mạnh...

"Cha, cha đang suy nghĩ gì?" Triển Thiếu Khuynh nghiêng đầu hỏi cha đang lỡ đễnh, "Cẩn thận dưới chân, nơi này là cầu thang." Lúc đang nói chuyện, anh quan tâm đỡ ông cụ, vững vàng đỡ lấy cha xuống mười bậc.

"Thiếu Khuynh, cha già rồi." Ông cụ và Triển Thiếu Khuynh đi tới chỗ cao nhất vườn hoa, quan sát toàn cảnh biển hoa, ông nhẹ nhàng than thở, "Cuối cùng con cũng khỏe lại, là lúc giao Triển thị cho con, từ nhỏ con đã mong con dấu của Triển thị, hôm nay chuyển giao chính thức cho con!"

Nói xong, cụ ông lấy ra một cái cái hộp màu vàng chạm hoa đá quý tinh xảo xung quanh, trịnh trọng nghiêm túc đưa cho Triển Thiếu Khuynh.

Trong mắt Triển Thiếu Khuynh sửng sốt, suy nghĩ của anh không khỏi bay xa, bay đến hai mươi lăm năm trước...

Tấm hình đen trắng, Tiểu Bạch đơn thuần giọng trẻ con thét om sòm lên: "Cho con, cho con! Cha, đưa cái hộp cho con!"

Triển Thiếu Khuynh lại giơ cái chiếc hộp màu vàng óng kia, lắc lư ngay đỉnh đầu của con trai, cố ý đùa nó nói: "Trong cái này đựng con dấu của Triển thị, chờ con trưởng thành, chờ con tiếp quản Triển thị, cha sẽ giao nó cho con!"

Tiểu Bạch hầm hừ tức giận giơ chân: "Chẳng mấy chốc con sẽ lớn lên! Hừ, một ngày nào đó, một ngày nào đó nó sẽ thuộc về con! "

"... Vậy thì chờ con lớn lên!!" Triển Thiếu Khuynh sờ sờ đầu của con trai, nói với vẻ dào dạt mong đợi.

Hình ảnh đen trắng giống như khói nhẹ từ từ tan đi, Triển Thiếu Khuynh trưởng thành đã từng là đứa trẻ trên màn ảnh, mà người đàn ông đã từng khôi ngô tuấn tú có sức hấp dẫn nay đã trở thành cụ Triển già nua ở trên màn ảnh.

Thời gian thấm thoát, trong nháy mắt đã hai mươi mấy năm trôi qua.

Ông cụ còng thắt lưng, mang theo ánh mắt chờ mong giống với hai mươi mấy năm trước, đưa cho con trai ông chiếc hộp màu vàng óng mà anh trông chờ khi còn bé: "Thiếu Khuynh, bắt đầu từ giờ phút này, nó là của con rồi! Tất cả Triển thị, đều do con làm chủ! Con sẽ trở thành quốc vương duy nhất trong vương quốc Triển thị, làm cho thế giới nhớ kỹ tên của con, con là Triển Thiếu Khuynh duy nhất-- "

Giọng nói ông cụ sục sôi phấn chấn hiện lên màn hình truyền vào lỗ tai tất cả mọi người, khán giả và truyền thông cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào tại chỗ rồi!

Quả nhiên, ngày hôm nay đúng là lễ Triển thị đổi mới! Đi qua cha Triển sắp ra khỏi hội trường, Triển thị đang hoàn toàn chào đón tổng giám đốc mới đến! Người đàn ông hấp dẫn nhất, mạnh nhất, cứng rắn nhất, tự tin nhất, Triển Thiếu Khuynh!

Đứa trẻ còn tấm bé trở thành người lớn, cha bằng lòng lui khỏi vị trí sân khấu, thu lại tất cả ánh sáng rực rỡ và chói mắt, yên tâm chuyển giao toàn bộ sự nghiệp cho con trai!

Lá cây già cỗi rơi, dành ra vị trí tốt nhất cho chồi non mới xuất hiện, đây là truyền lại yêu thương, là sức sống và khả năng sống sinh sôi không ngừng!

Tất cả mọi người trong cuộc tin tưởng, Triển thị được thiên tài trẻ tuổi Triển Thiếu Khuynh tiếp quản, tất nhiên sẽ có biểu hiện xuất sắc hoàn mĩ hơn!

Mà dưới góc sân khấu Triển Thiếu Khuynh đã thành tượng đá, anh nắm chặt ngón tay, trong đầu không ngừng vọng lại hình ảnh mình vừa trông thấy, trên màn hình lớn hiện ra anh từng li từng tí, cha và Tiểu Bạch, một chuyện cũ không khe hở không nhầm lẫn.

Việc này anh và Tiểu Bạch và cha cùng nhau làm thật, có thể lúc đó sự việc phát triển chân thật hoàn toàn không phải bước(đi) như thế, không phải bối cảnh như thế, không phải kể lại chuyện cũ như vậy!

Ngày đó du lịch ở trong phố Cát Tường, cha thần bí mang theo anh đi tới một chỗ không người kia, len lén giao cho anh một cái chiếc hộp màu vàng óng, nói trong hộp đựng kẹo, đồ ăn vặt Tiểu Bạch thích ăn nhất, muốn anh cầm hộp đi đùa Tiểu Bạch. Vì vậy anh nhận lấy hộp ngay, cố ý dẫn dụ Tiểu Bạch thèm nhỏ dãi, lại cứ Không để cho Tiểu Bạch cầm vào tay, sau đó, kẹo trong hộp kia bị Tiểu Bạch ăn sạch, Tiểu Bạch trang bị hộp thành đồ đựng hoa hái được của nó...

Tất cả lời thoại của bọn họ và ý muốn đều không diễn xuất trên màn ảnh như vậy, nhưng vừa nãy trong hình, những thứ này lại trở thành câu chuyện mới, trở thành chuyện xưa có nội hàm cảm động nhất!

Hình ảnh và tiếng phát ra đều trải qua cắt xén và phối âm cực kỳ chuyên nghiệp, ngay cả Hoa Dĩ tài năng xuất chúng vô cùng khéo léo, cầm tất cả hình ảnh gom góp lén chụp được từng tí, biênsoạn tình tiết như vậy rồi.

Ở trong hình đen trắng u ám, Tiểu Bạch đóng vai anh còn tấm bé hai mươi lăm năm trước, còn lại là anh đóng vai người cha đang trẻ tuổi; mà bây giờ ở trong hình rõ nét, sau khi cha lớn tuổi và anh lớn lên chín chắn lặp lại hình ảnh giống nhau, tình cảm lại hoàn toàn khác biệt...

Chuyện cũ trải qua hai mươi mấy năm, không hề có dấu vết ghép mà nối liền cùng nhau, có thể khiến người ta say mê như vậy, khiến người ta cảm nhận được ý nghĩ sâu xa trong đó như vậy...

Liên Hoa ngạo nghễ đứng ở trên đài, cô ngây người nhìn khán giả và tin tức truyền thông, một tiếng vỗ tay xuất sắc vang lên.

Trên màn hình, hình ảnh ông cụ nâng chiếc hộp màu vàng óng dừng lại, mà những thứ khác trên màn hình, bỗng nhiên thay đổi thành rất nhiều bức tranh vẽ tay, đó là các loại dáng vẻ đủ loại trạng thái của Triển Thiếu Khuynh!

Mỗi một bức đều câu hồn đoạt phách, mỗi một bức đều có khí chất riêng, tất cả bức tranh vẽ hiển thị rất nhiều trên màn hình, Triển Thiếu Khuynh lại có rất nhiều loại biểu cảm và động tác!

Cho dù người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra, mỗi một bản vẽ người vẽ tranh cũng tập trung tất cả tâm huyết và tình yêu, cuối cùng bây giờ rất nhiều bức tranh được vẽ ra từ tay một người, cuối cùng đó là ai, dĩ nhiên quý trọng Triển Thiếu Khuynh mới bỏ vốn nhiều như vậy!

Cuối cùng hình ảnh tranh vẽ không ngừng biến hóa dừng lại, rất nhiều bức tranh từ từ nhỏ dần, tụ tập thành một tấm tranh lớn.


Đó là một bức vẽ đơn giản nhất bình tĩnh nhất, lại diễn cảm khiến người đọc kích thích rung động, trong bức tranh Triển Thiếu Khuynh vừa mới tập trung rất nhiều loại dáng vẻ và động tác, sinh động như vậy hiện ra ở trước mặt mọi người, giống như nhân vật thật vậy!

Lúc này, hình ảnh trên màn hình Thủy Các dừng lại cũng bắt đầu thay đổi, trong tay cha Triển đang cầm một chiếc hộp màu vàng óng kia bỗng nhiên tỏa ra rất nhiều chùm tia sáng thật nhỏ!

Từ rất nhiều chùm tia sáng biến hoá khôn lường hóa thành sao băng như nước chảy chiếu nghiêng xuống, chúng nó rơi vào cùng một nơi, chùm tia sáng hội tụ trên mặt đất, thay đổi huyền ảo giống một cái chiếc hộp màu vàng óng!

Trong nháy mắt, chùm tia sáng hoàn toàn tan biến, trong địa điểm vừa mới định kia, chậm rãi dâng lên một chiếc hộp màu vàng óng chân thật!

Hai tay cha Triển nâng cái hộp kia, từ thang máy chậm rãi đưa lên đến trên đài cao, chiếc hộp màu vàng trong tay ông óng chói lóa mắt, giống như nguồn sáng lóe ra ánh sáng chuỗi hạt ngọc!

Liên Hoa đưa tay vịn chặt ông cụ, sau đó nhìn hàng thứ ba dưới sân khấu, đưa tay bên phải mời: "Thiếu Khuynh, anh còn đang chờ cái gì? Còn chưa nhận lễ đăng quang ư?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.