Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 289: Đồng ý đi




Edit: Lô Vĩ Vi Vi
Beta: Thu Lệ

Kiểu chữ trên màn ảnh tự nhiên thay đổi, một phiến lá giống như hình huy hiệu bay tới từ chân trời, vô cùng sinh động bám vào chữ "Yêu", đồng thời có nhiều lá cây hơn bay ra từ cành cây, cành lá rậm rạp tỏa ra tinh thần phấn chấn tràn trề sinh lực.

Tất cả màn ảnh lớn trong toàn trường cùng chiếu một hình ảnh, ông cụ nhẹ nhàng lấy một chiếc hộp màu vàng óng đựng chiếc lá hình huy chương, ông đưa cái lá xanh biếc này cho con trai, trịnh trọng nói: "Thiếu Khuynh, đây là logo của con, thuộc về Triển thị cũng coi là một ký hiệu!"

"Ba.... ..." Triển Thiểu Khuynh giơ hai tay lên, từ từ muốn nhận lấy huy hiệu, ngón tay của anh cũng run nhè nhẹ.

Lấy tên của ba làm ký hiệu Hùng Ưng xòe cánh đã treo ở Triển thị mấy chục năm rồi, bắt đầu từ hôm nay, Triển thị nghênh đón ký hiệu mới!

Ở đây, anh chính thức tiếp quản Triển thị từ trong tay ba, từ nay về sau rốt cuộc cũng là thế giới của anh! Triển thị trở thành nơi để anh tự do phát huy, anh nhận lấy gậy chỉ huy từ ba, thề phải khiến Triển thị ngày càng phát triển hoàn mỹ hơn, mạnh mẽ lên tới đỉnh cao nhất!

Ông cụ cũng không bỏ huy hiệu vào trong tay anh, mà là dùng đôi tay đầy nếp nhăn của mình, cẩn thận nghiêm túc gắn huy hiệu vào ngực con trai.

Chỉnh chỉnh vị trí của huy hiệu, ông cụ cười vui mừng: "Thiếu Khuynh, ba dẫn dắt Triển thị chiến đấu mấy chục năm, rốt cuộc đợi đến ngày chuyển nó cho con! Logo mà Liên Hoa thiết kế cũng chở đầy mong mỏi của ba với con, con phải mang đến cho Triển thị hy vọng mới, cho nó sức sống mới! Con trai, tương lai của Triển thị đều do con tạo ra, đừng để ba thất vọng!"

Triển Thiểu Khuynh nặng nề gật đầu một cái, anh cúi đầu nhìn ngực mình, một huy huy hiệu mới, một cuộc sống mới vươn lên đỉnh cao, đây là ký hiệu mà Liên Hoa chế tạo riêng cho anh, hiện tại do tự tay ba đeo lên trước ngực anh.... ...

Nó sẽ làm bạn với anh trong cuộc đời kinh doanh sau này, để anh vĩnh viễn nhớ đến sự phó thác của người nhà, khiến anh không bao giờ ngừng bước!

Nhìn ba kích động nở nụ cười vui mừng, Triển Thiểu Khuynh lập tức cũng cảm động theo, anh sẽ dùng hết toàn lực phát triển Triển thị, khuếch trương công ty trở nên lớn vô cùng. Mong đợi mấy năm sau, anh cũng có thể chuyển Triển thị lớn mạnh hơn cho Tiểu Bạch, để con trai có thể bay lượn trong vùng đất rộng lớn hơn.... ...

Triển Thiểu Khuynh gằn từng chữ tuyên thệ: "Ba, cám ơn ba, con tuyệt đối sẽ không để ba thất vọng!"

Ông cụ vỗ vỗ đầu vai con trai, cười nói: "Được rồi, những gì lão già này nên làm đã làm xong rồi, cũng đến lúc nên rời đi rồi! Đi cảm ơn Liên Hoa đi, tất cả bố trí đều là tâm huyết của nó, nó chỉ vì con mà cực khổ mất quá nhiều thời gian!"

Nói xong, ông cụ chậm rãi xoay người, bóng lưng già nua nhưng kiên nghị của ông vững vàng đi xuống dưới sân khấu, tương lai đều giao cho con trai, cũng là lúc ông nên lui về phía sau nghỉ hưu rồi, để lại thế giới kia cho người trẻ tuổi phát triển đi!

"Ba!" Triển Thiểu Khuynh tiến lên thật nhanh, anh ôm ba thật chặt: "Ba, đây không phải là kết thúc, mà là bắt đầu cuộc sống thứ hai của ba, ba, cảm ơn ba, con chỉ có thể cám ơn ba…."

"Thằng nhóc thối!" Ông cụ thì thầm vào tai con trai: "Liên Hoa còn ở đằng kia chờ con, con còn không nhanh lên! Khụ khụ, cơ hội biểu đạt tình cảm tốt như vậy, con phải biết nói gì mới đúng chứ? Cơ hội khó có được, ba sắp xếp nhân viên truyền trực tiếp hiện trường thông qua sân khấu truyền hình và Internet, con tận tâm tận lực làm Liên Hoa cảm động cho ba!"

Triển Thiểu Khuynh cười giảo hoạt: "Ba, con đã sớm chuẩn bị, chỉ có điều còn cần ba giúp con một tay.... ..." Nói xong, anh nhanh chóng nói kế hoạch vào tai ba, ông cụ nghe được mặt mày hớn hở vui mừng.

"Được, ba phải đi sắp xếp ngay, không cho con làm ra sai lầm!" Cuối cùng ông cụ nhỏ giọng nói một câu, sau đó buông lỏng tay ra khỏi cánh tay của con trai.

Ông nhìn về phía truyền thông, khoát tay về phía mọi người đang xôn xao dưới sân khấu, lớn tiếng tuyên bố: "Hẹn gặp lại, thời đại Hùng Ưng sắp vẽ lên dấu chấm hết, từ nay về sau là thời đại của Triển Thiểu Khuynh, nhớ cái tên này, nó là con trai của Hùng Ưng tôi, nhất định có thể sáng tạo ra kỳ tích chói mắt hơn!"

Chậm rãi nói xong, ông cụ bước xuống bậc thang đi từng bước một xuống sân khấu, bóng lưng của ông từ từ cách xa tầm mắt mọi người, nhân vật vĩ đại một thời thản nhiên đi xuống sân khấu cao của mình.

Mọi người đưa mắt nhìn vị kỳ nhân của thương giới này đi ra, cho đến khi bóng dáng của ông cụ hoàn toàn biến mất, mọi người mới lần nữa chú ý đến Triển Thiểu Khuynh và Liên Hoa trên sân khấu, tổ hợp tuấn nam mỹ nữ tuyệt diệu trong nháy mắt giải tỏa sầu não của mọi người, nghe nói hai vị này có quan hệ nam nữ thân mật, bọn họ vỗ tay hoan hô nhiều hơn!

Liên Hoa nhìn Triển Thiểu Khuynh đi về phía mình, trong mắt mang theo tự tin, cố tình muốn hỏi anh một câu: "Hài lòng không? Em thiết kế tất cả để anh tiếp quản Triển thị, anh hài lòng không?"

Triển Thiểu Khuynh nhìn thẳng vào mắt cô, dùng ánh mắt thiết tha cưng chiều nhìn chằm chằm Liên Hoa, anh gật đầu một cái, kiên định nói: "Tuyệt đối không có cái nào hài lòng hơn cái này! Cám ơn em, Liên Hoa, cám ơn em đã thiết kế, thế gian tuyệt đối không có người thứ hai có thể hiểu rõ anh như vậy, có thể vì anh bày ra hình ảnh như vậy!"

"Cho nên nói.... ... Anh thích?" Liên Hoa ngẩng đầu, trong mắt mang theo vẻ suy đoán thành công, cô nhẹ nhàng cong khóe môi: "Anh có thích phần quà tặng này của em không? Anh có đồng ý nhận nó không?"

Triển Thiểu Khuynh có chút nghi ngờ, anh không hiểu tại sao Liên Hoa phải nhấn mạnh câu thích này, nhưng anh vẫn rất nghiêm túc gật đầu: "Dĩ nhiên thích, anh mười phần vạn phần đón nhận nó, cho dù em muốn lấy lại, anh cũng không buông tay!"

"Vậy thì tốt!" Khóe môi Liên Hoa nâng lên đường cong rực rỡ hoa mỹ, cô giảo hoạt nâng cằm lên, vẻ mặt mang theo tán tỉnh nhìn hắn nói: "Như vậy.... ... Em còn có một quà tặng khác, đây mới là nhân vật chính của hôm nay, em hi vọng anh.... ..."

Lúc này Triển Thiểu Khuynh mới thấy ba ở một góc bí ẩn ra ám hiệu với anh, anh kéo tay Liên Hoa, chặn lời cô đang định nói: "Liên Hoa, anh có lời muốn nói với em, em nghe anh nói đã!"

Triển Thiểu Khuynh siết chặt hai tay Liên Hoa, nhìn vô số ống kính và camera loang loáng dưới sân khấu, anh chợt quỳ xuống, cao giọng nói: "Liên Hoa, lần thứ một vạn thổ lộ với em, anh yêu em thế nào! Cho nên, xin hãy gả cho anh! Dưới sự chứng kiến của mọi người, xin em đồng ý lời cầu hôn của anh!"

Liên Hoa lập tức ngây ngẩn cả người, nụ cười của cô đông cứng lại, không thể tin nhìn Triển Thiểu Khuynh quỳ gối trước mặt cô, ngốc lăng chưa tỉnh hồn lại.

Mà dưới sân khấu, tiếng hoan hô vang lên càng nhiệt tình hơn lửa, vô số người bị một màn này làm chấn động, hô to lên: "Cầu hôn! Cầu hôn! Đồng ý đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.