Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1002



CHƯƠNG 1002

Người đến là ba mẹ Thẩm.

Còn bọn họ tại sao lại đến, Thẩm Hạ Lan đoán cũng đoán ra.

“Hạ Lan, con vẫn tốt chứ?”

Ánh mắt của mẹ Thẩm mang chút đau lòng.

Bà ta giống như trước kia, nhìn Thẩm Hạ Lan với vẻ quan tâm, khiến trái tim của Thẩm Hạ Lan có hơi nóng lên.

“Vẫn tốt.”

Cô bước lên một bước, đón lấy đồ trong tay mẹ Thẩm.

“Đây là đồ bồi bổ cơ thể mà mẹ và ba con đặc biệt mua cho con, con nhớ ăn.”

Ánh mắt hiền hậu của mẹ Thẩm khiến mũi của Thẩm Hạ Lan có hơi cay.

“Dạ.”

“Con bây giờ sống ở đâu? Gây lộn với Ân Tuấn rồi sao? Sao không nhìn thấy con và nó cùng quay về?”

Lông mày của ba Thẩm hơi nhíu lại, câu hỏi này hỏi ra Thẩm Hạ Lan không biết phải trả lời như thế nào cả.

“Con bên này có chút việc, tạm thời không về Hải Thành được.”

“Có việc gì quan trọng hơn thân thể chứ? Đã sảy thai rồi, chuyện lớn như vậy, một mình ở đây sao lại được? Ân Tuấn cũng thật là, nó cứ để một mình con ở lại đây sao? Hai đứa nếu nói không có vấn đề, mẹ không tin.”

Sự nóng nảy của ba Thẩm có hơi dâng lên.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy bọn họ đang quan tâm mình, giọng không khỏi mềm đi vài phần.

“Chuyện của con và anh ấy tự con giải quyết, ba mẹ đến đây là vì chuyện của Thẩm Niệm Niêm nhỉ?”

Thẩm Hạ Lan vừa nhắc đến Thẩm Niệm Niệm, sắc mặt của ba mẹ Thẩm lập tức có chút thay đổi.

Nhìn thấy bọn họ như vậy, sự ấm áp vừa mới dấy lên của Thẩm Hạ Lan lần nữa chìm xuống vài phần.

“Ba mẹ, nếu như bởi vì Thẩm Niệm Niệm thì ba mẹ quay về đi, con lực bất tòng tâm.”

“Sao lại lực bất tòng tâm chứ? Hạ Lan, cái gọi là dân không kiện quan không truy, Chỉ cần con không so đo, bọn họ sẽ không nhốt giam Niệm Niệm. Mẹ và ba con cả đời này chỉ có một đứa con gái này, con niệm tình ba mẹ nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy mà tha cho con bé có được không?”

Mẹ Thẩm đột nhiên kéo góc áo của Thẩm Hạ Lan, dáng vẻ vô cùng đáng thương đó ở trong mắt của Thẩm Hạ Lan lại cực kỳ gai mắt.

“Cô ta là con gái của ba mẹ, con không phải sao? Nhiều năm như vậy, con đối với ba mẹ lẽ nào không phải giống như đối với ba mẹ ruột của mình hay sao? Mẹ, mẹ tự hỏi lòng mình đi, con làm tệ lắm sao? Nhưng bây giờ cô ta lấy bản thiết kế của con đi cho người khác, ăn cắp thành quả lao động của con không nói, thậm chí tìm người muốn đâm chết con. Có phải là con bị đâm chết rồi, ba mẹ cũng cảm thấy Thẩm Niệm Niệm không có làm gì sai không?”

Thẩm Hạ Lan thật sự có hơi đau lòng.

Lông mày của ba Thẩm nhíu lại, lạnh lùng nói: “Con bây giờ không phải là không sao hay sao?”

“Con của con không còn rồi! Con đây gọi là không sao sao?”

Thẩm Hạ Lan nhìn ba Thẩm giống như nhìn người xa lạ.

Từ khi nào bọn họ đối với cô lại bạc bẽo như vậy?

Ba Thẩm bị Thẩm Hạ Lan nhìn mà có hơi không dám nhìn thẳng, vội quay đầu đi, thấp giọng nói: “Đứa trẻ mất rồi có thể sinh đứa khác, với lại, con đâu phải là không có con. Không phải còn có Minh Triết và Nghê Nghê hay sao? Mất đi một đứa cũng không có gì. Niệm Niệm còn chưa có kết hôn đó.”

Thẩm Hạ Lan hoàn toàn lạnh lòng rồi.

Cô không nên mong chờ gì cả.

Vốn tưởng bọn họ đến mang đồ bổ cho cô, ít nhiều trong lòng vẫn là có cô, không ngờ lại thật sự bạc bẽo như vậy.

Thẩm Hạ Lan cười lạnh một tiếng, nhét đồ bổ lại vào trong tay mẹ Thẩm rồi xoay người rời đi.

“Hạ Lan, con không thể mặc kệ Niệm Niệm. Nhiều năm như vậy nếu như không phải là mẹ con lúc đầu tính kế ba mẹ, Niệm Niệm nhà ba mẹ sẽ không có dáng vẻ của hiện nay. Xem như con chuộc tội cho mẹ con có được không? Chỉ cần con tha cho Niệm Niệm, ba mẹ dẫn Niệm Niệm đi tới nơi xa, căn nhà đó ba mẹ cũng không cần nữa, bảo đảm khiến Niệm Niệm sau này cũng không quấy rầy con nữa có được không? Xem như mẹ cầu xin con đấy!”

Mẹ Thẩm nói rồi thì quỳ xuống trước Thẩm Hạ Lan.

Trên phố nhiều người như vậy, khoảnh khắc mẹ Thẩm quỳ xuống thì Thẩm Hạ Lan biết, bọn họ định dùng đạo đức ép buộc cô.

Cuối cùng nói ra lời trong lòng rồi sao?

Thì ra bọn họ vẫn đang trách chuyện Tiêu Ái tính kế năm đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.