Chương 1134
Mẹ Thẩm như là mãi đến giây phút này mới ý thức ra Thẩm Hạ Lan đã thật sự tức giận rồi vậy.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy tim mình rất mệt mỏi.
Nói thêm với bọn họ đều chỉ uổng công thôi.
Cô xua xua tay, nói với Lưu Nghệ: “Coi chừng bà ta, lát nữa cảnh sát sẽ tới ngay. Chuyện hôm nay tôi hy vọng sẽ được xử lý nghiêm, nói với đại đội trưởng nào sẽ đến như vậy đi.”
“Dạ được.”
Lưu Nghệ vội vàng gật đầu.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy trong lòng ngột ngạt rất khó chịu.
Cô nhấc chân đi về phía cửa sổ ở bên góc, muốn đi thoáng khí một lát.
Mẹ Thẩm lập tức khóc to lên.
“Thẩm Hạ Lan, cái đồ không có lương tâm nhà cô, cô không sợ bị dân chúng nhổ nước bọt chết chìm sao?”
Chính vào lúc này, Phi chạy tới.
“Mợ chủ, bên ngoài không biết có ai đã gọi đến rất nhiều phóng viên, đã bị tôi tống cổ đi rồi, cô cứ yên tâm ra ngoài là được.”
Lời này vừa nói ra, mẹ Thẩm liền sững sờ, sau đó đột nhiên khóc to lên.
Hiển nhiên, mấy phóng viên này là bà ta tìm tới.
Chỉ cần Thẩm Hạ Lan vào bệnh viện này, bất luận là kế hoạch của Thẩm Phong có thành công hay không, mẹ Thẩm có thích sát Thẩm Hạ Lan thành công hay không, thì ở cửa bệnh viện, bà ta vẫn để lại một đòn như vậy cho Thẩm Hạ Lan.
Một khi bà ta và Thẩm Phong bị cảnh sát đưa đi hết rồi, còn là vì Thẩm Hạ Lan báo cảnh sát nữa, như vậy Thẩm Hạ Lan sẽ trở thành người nổi tiếng, nhưng là tai tiếng.
Mẹ Thẩm đã thuê sẵn nhà báo, viết chuyện Thẩm Hạ Lan vong ân phụ nghĩa thế nào, lãnh huyết vô tình thế nào ra, nhưng bây giờ đều bị Phi trực tiếp đạp đổ rồi.
Bà ta đột nhiên phát hiện, Thẩm Hạ Lan không còn là Thẩm Hạ Lan mà bọn họ quen nữa rồi.
Giống như Thẩm Hạ Lan nói, một khi Thẩm Hạ Lan không còn tình cảm với bọn họ nữa, thì bọn họ còn có thể dựa vào điều gì nữa?
Màn kịch này, bọn họ thua rồi, hơn nữa là thảm bại.
Mẹ Thẩm nhìn bóng lưng của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên nói: “Hạ Lan, coi như mẹ cầu xin con, đừng có làm khó Niệm Niệm được không? Nếu như con cảm thấy ấm ức thì kêu mẹ đền cái mạng này cho con cũng được, chỉ mong còn đừng đối phó Niệm Niệm, nó chẳng qua chỉ là một đứa con nít thôi.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười khổ.
Thẩm Niệm Niệm cùng tuổi với cô, mà mẹ Thẩm lại nói cô ta là một đứa con nít.
Vậy cô thì sao?
Cô dựa vào đâu mà phải chịu sự tổn hại do Thẩm Niệm Niệm gây ra.
“Xin lỗi, tôi không làm được.”
Thẩm Hạ Lan không có quay đầu lại, là không muốn nhìn thấy mặt mẹ Thẩm.
Suy cho cùng cô cũng không thể đối mặt với mẹ Thẩm mà nói ra những lời tuyệt tình như vậy.
Cảnh sát đến rất nhanh, có thể là ông cụ Tiêu đã đá xi nhan với bọn họ trước rồi, người của bọn họ đến thật sự là đại đội trưởng.
Lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, đại đội trưởng gật đầu, coi như là chào hỏi, sau đó bắt lấy mẹ Thẩm từ tay Lưu Nghệ.
Màn kịch này kết thúc qua loa như vậy, tuy Thẩm Hạ Lan thắng lợi vẻ vang, nhưng cô lại không có bất kỳ cảm giác vui vẻ nào cả, ngược lại nơi đáy lòng lại cảm nhận được một sự bi ai đang bao trùm lấy mình.
Cô nhớ Diệp Ân Tuấn rồi.
Cũng không biết bây giờ anh thế nào rồi, đau thần kinh có đỡ chút nào chưa.
Lưu Nghệ muốn tiến lên trước, nhưng bị Phi ngăn lại.
“Cho mợ chủ một không gian riêng đi.”