Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1210



Chương 1210

Tống Đình cắn răng chịu đựng, lại ôm thật chặt Lam Tử Thất, vô lại nói: “Không cút đó! Cút đi rồi thì sẽ đánh mất em, được rồi, Tử Thất không khóc nữa có được không, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, muốn đánh muốn phạt gì em cứ tùy ý, anh mà kêu lên một tiếng thì làm người đàn ông của em.”

“Cút đi! Em không muốn anh làm người đàn ông của em, cũng không muốn nữa đâu, anh nói xem anh đã lừa gạt em bao nhiêu nước mắt rồi, anh cũng không biết lúc em biết anh là người thực vật thì trong lòng em có mùi vị gì? Anh thì hay lắm rồi, nằm ở đó yên ổn lắm có đúng không, mỗi ngày em mệt như một con chó chết còn phải nộp tiền thuốc men cho anh, anh không có bệnh tại sao anh lại phải đóng băng công ty, anh để em sống khổ cực như vậy có phải anh rất vui vẻ đúng không? Tống Đình, anh không phải là con người! Lam Tử Thất em xinh đẹp như hoa, em còn nhất định phải cứ luôn bám vào cây cỏ đuôi chó này làm gì chứ?”

“Cỏ đuôi chó không giết chết người.”

“Tống Đình!”

Lam Tử Thất cảm thấy mình tức đến nỗi muốn nổ phổi.

Người đàn ông này một chút thái độ nhận sai cũng không có, còn có thể làm gì được đây?

Từ bỏ!

Kiên quyết từ bỏ!

Lam Tử Thất tức giận hung hăng cắn một cái lên trên vai của Tống Đình.

Một ngụm này thật sự không hề lưu tình chút nào.

Tống Đình cảm thấy da thịt của mình đều đổ máu, nhưng mà anh ta nợ Lam Tử Thất, không dám cử động, cũng không thể cử động.

Lam Tử Thất cắn xong vẫn còn chưa hết giận, trực tiếp đẩy Tống Đình ra.

“Em sẽ về thành phố B, mẹ nó em sắp trở thành ngôi sao ca nhạc rồi, em cần gì phải chấp nhận ngọn cỏ đuôi chó là anh đây, sẽ có những người đàn ông có tiền có quyền theo đuổi em.”

Nói xong, Lam Tử Thất nhấc chân muốn đi.

Tống Đình trực tiếp ôm lấy eo của cô từ đằng sau, trực tiếp ném cô lên trên giường bệnh, thở phì phò nói: “Càng nói càng quá đáng có đúng không, còn muốn đi tìm đàn ông có tiền có quyền nữa hả, em coi rằng anh chết rồi hả?”

“Anh cũng là người thực vật thôi, em còn cần anh làm cái gì?”

Lam Tử Thất lại đánh lại đá anh ta.

Lần này, Tống Đình cũng không để ý cô, tùy ý trực tiếp dùng một tay giữ chân của cô lại, sau đó đè người lên.

“Anh thấy em thích ăn đòn.”

“Còn không biết ai xử lý ai đây.”

Lam Tử Thất không cam lòng yếu thế, nhưng mà một giây sau lại nói không nên lời, trực tiếp bị Tống Đình dùng môi lưỡi che miệng.

“Ưm ưm…”

Lam Tử Thất giãy dụa không bao lâu, sao trong phòng lại truyền đến một âm thanh làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi, bộ dạng này rồi mình còn có thể đi vào được à?

Đi vào làm gì?

Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại cho thật kỹ, sau đó treo một cái biển người sống chớ đến gần trên cửa rồi sau đó mới rời khỏi bệnh viện.

Đột nhiên lại cảm thấy hâm mộ Lam Tử Thất và Tống Đình có thể không kiêng kị gì với nhau như thế.

Diệp Ân Tuấn nhà bọn họ, hừ!

Thẩm Hạ Lan nhớ đến bộ dạng hùng hổ lúc nãy của Lam Tử Thất, thật sự cảm thấy bực bội vì mình đã không làm đến nước này.

Cô đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, dự định đi ra ngoài mua chút đồ liền về nhà, dù sao thì Diệp Ân Tuấn vừa mới trở về, tức giận thì tức giận, nhưng mà cô vẫn phải nắm bắt mỗi một giây phút ở bên cạnh nhau, nếu không chờ đến khi anh thật sự đưa ra quyết định trở về cũng không biết lúc nào mới có thể gặp lại.

Thẩm Hạ Lan nghĩ vậy rồi liền đi đến xe của mình.

Nhưng mà vừa mới bước đến trước xe, mặc của cô liền biến sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.