Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1226



Chương 1226

“Em trêu chọc chồng của mình có làm phiền tới người khác hả?”

Bộ dạng không sợ trời không sợ đất của Thẩm Hạ Lan lập tức làm Diệp Ân Tuấn khóc không ra nước mắt.

Bây giờ anh thẳng thắn có còn kịp không?

“Không phải là chúng ta muốn đi xem xem Tống Dật Hiên tỉnh dậy chưa hả, đi nhanh lên đi.”

Trên trán của Diệp Ân Tuấn rịn ra mồ hôi lạnh.

Nếu như là trước kia, mình tuyệt đối sẽ thích Thẩm Hạ Lan trêu đùa như thế này, nhưng mà bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, anh thật sự có nỗi khổ khó nói.

Thẩm Hạ Lan lại không động đậy: “Không cần phải vội, anh ấy cũng đâu có chạy được đâu, vẫn là tình cảm vợ chồng chúng ta quan trọng nhất.”

Diệp Ân Tuấn thật sự muốn khóc.

“Vợ ơi, anh, anh, cái đó…”

“Rốt cuộc là anh còn muốn giấu em bao lâu nữa?”

Thẩm Hạ Lan lập tức giận xanh mặt, mặc dù giọng nói không lớn nhưng mà biểu cảm vui cười ở trên mặt đã không còn nữa, thay vào đó là sự tức giận.

Diệp Ân Tuấn hơi giật mình, lập tức hiểu được Thẩm Hạ Lan đã biết tất cả mọi chuyện, không khỏi dở khóc dở cười.

“Còn không phải là anh không muốn em lo lắng đó à?”

“Đánh rắm, anh đây là có thái độ không muốn em lo lắng đó hả? Em đã cho anh cơ hội rồi có đúng không, thân thể của anh là của em, của em đó! Anh hiểu không hả, anh đã nhận được sự cho phép của em chưa, anh đi làm phẫu thuật có thương lượng với em chưa? Diệp Ân Tuấn, lá gan của anh lớn lắm, bây giờ cũng biết tiền trảm hậu tấu rồi có đúng không?”

Thẩm Hạ Lan thở thì phò, duỗi ngón tay ra hung hăng đâm vào trong ngực của Diệp Ân Tuấn, hết cái này tới cái khác.

Diệp Ân Tuấn cực kỳ yêu thích dáng vẻ hung hãn của cô, nhưng mà nơi đây là bệnh viện, ít nhiều gì cũng nên chừa cho anh mặt mũi có được không hả.

“Vợ ơi, một lát em về nhà kêu anh quỳ vỏ sầu riêng anh cũng sẽ quỳ, chúng ta về nhà rồi nói có được không?”

“Nói cái gì mà nói, em không có gì để nói với anh hết, nếu như anh đã thích giấu diếm em như vậy, anh thích làm cuộc phẫu thuật đó, vậy thì anh tự sống một mình luôn đi.”

Thẩm Hạ Lan đẩy anh ra, nhấc chân đi khỏi.

Tức chết cô rồi.

Cái tên Diệp Ân Tuấn này, cô đã cho cơ hội rồi mà còn không biết thẳng thắn, nếu đã như vậy, cứ làm lơ anh luôn đi.

Thẩm Hạ Lan tức giận suy nghĩ, bước chân lại nhanh hơn.

Diệp Ân Tuấn vô cùng phiền muộn.

Làm sao mà anh biết được Thẩm Hạ Lan lại muốn anh thẳng thắn chuyện này cơ chứ?

Cũng là do mình ngốc nghếch, mối quan hệ giữa Tiêu Niệm Vi và Thẩm Hạ Lan là như thế nào, làm sao lại không lọt gió được cơ chứ?

“Hạ Lan, vợ ơi, em chậm một chút.”

Diệp Ân Tuấn đi theo ở đằng sau, anh nhíu mày.

Chọc vợ giận rồi.

Làm sao đây?

Trước kia lúc tức giận ngủ một giấc là được rồi, bây giờ ngay cả ngủ cũng là một loại xa xỉ.

Anh lập tức có một loại cảm giác thất bại lấy đá đập vào chân mình.

Khóe môi của Thẩm Hạ Lan hơi nâng lên.

Loại cảm giác này thật sự quá sướng.

Nhưng mà cô cũng không thể để Diệp Ân Tuấn biết là mình có ý tứ dùng chủ đề này để ra uy.

Khóe môi của Thẩm Hạ Lan nhếch lên, đi vào trong phòng bệnh của Tống Dật Hiên, còn chưa bước vào thì đã nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của Tống Dật Hiên.

“Hồ Ngọc Duyên, đại tiểu thư như cô đây tại sao lại ở chỗ của tôi vậy, cô đi nhanh lên đi.”

“Em không đi, em muốn chăm sóc cho anh, anh như thế này mà không có ai chăm sóc thì làm sao được chứ?”

Hồ Ngọc Duyên nói năng rất hùng hồn.

“Tôi sẽ tìm người chăm sóc đặc biệt.”

“Chăm sóc đặc biệt ở chỗ nào? Chẳng lẽ anh muốn để những người phụ nữ khác nhìn thấy thân thể của anh hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.