CHƯƠNG 1257
“Ừ ừ ừ, trả lại cho họ đi. Miếng ngọc bội ấy đắt lắm.”
Thẩm Hạ Lan vội vã gật đầu.
Hai người vừa nói vừa rời khỏi câu lạc bộ.
Diệp Ân Tuấn hỏi một cách dịu dàng: “Em muốn ăn ở nhà hàng nào để anh đặt chỗ.”
“Ăn ở đâu cũng được, nhưng hay mình đi xem xem Thẩm Niệm Niệm ra làm sao?”
Bây giờ Thẩm Hạ Lan chỉ mong gặp được Thẩm Niệm Niệm.
Mặc dù vết thương đã đóng vảy nhưng vẫn còn thấy đau.
Thẩm Niệm Niêm đã gây ra đau khổ cho cô, cô phải trả lại cho bằng được.
Diệp Ân Tuấn thấy cô bừng bừng khí thế cũng không nỡ làm cô mất mặt, bèn gọi điện thoại cho Hạ Tử Thu.
“Chuẩn bị đi, lát nữa tôi đưa Hạ Lan đến.”
“Được rồi, đại ca”
Sau khi cúp máy, Diệp Ân Tuấn chọn một nhà hàng phương Tây.
Thẩm Hạ Lan không dị nghị gì cả.
Hai người lên xe đi một nước đến trước cửa một căn biệt thự ngoài ngoại ô.
Thẩm Hạ Lan thấy thế bèn hỏi: “Đây cũng là biệt thự của anh à? Sao em không biết thế?”
“Không phải của anh, của Tử Thu đấy.”
Diệp Ân Tuấn giải thích.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan nghe thấy tên của Hạ Tử Thu, cô không khỏi cất tiếng hỏi: “Hạ Tử Thu là ai?”
“Một người anh em của anh. Hồi trước cùng anh xây dựng tổ chức nhỏ, sau đó anh đi tòng quân nên ném nó cho cậu ta quản lý. Nghe nói mấy năm nay cũng phát triển lắm.”
Diệp Ân Tuấn nói một cách hờ hững.
Thẩm Hạ Lan cũng chẳng hỏi nữa.
Sau khi xuống xe, hai người đi thẳng vào trong.
Nhìn thấy có người công khai cầm súng gác cửa, Thẩm Hạ Lan nheo mắt.
Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Hạ Lan đi vào trong, nhìn thấy một người đàn ông nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha, hai chân gác trên bàn trà, trên tay còn cầm chai rượu vang đang uống dở.
Thấy vợ chồng Diệp Ân Tuấn, Hạ Tử Thu ngẩng đầu lên một cách lười nhác, anh ta hỏi thăm: “Anh cả, chị dâu, hai người tới rồi.”
“Thẩm Niệm Niệm đâu?”
“Dưới hầm. Loại người như cô ta xứng đáng được ở trên mặt đất hả?”
Nụ cười của Hạ Tử Thu trông có vẻ rất khát máu.
Sát khí tỏa ra từ người anh ta khiến cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy khó chịu.
Nhưng người này là anh em của Diệp Ân Tuấn, cô cũng không tiện nói gì.
Diệp Ân Tuấn nói một cách hững hờ: “Tôi đưa Hạ Lan đi là được.”
“Chìa khóa đây.”
Hạ Tử Thu ném chìa khóa tầng hầm cho Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan được Diệp Ân Tuấn dắt xuống tầng hầm.
Vừa mở cửa tầng hầm, mùi máu tanh đã xộc vào mũi cô ngay.
Thẩm Hạ Lan vội vàng bịt chặt mũi.
Diệp Ân Tuấn thì thầm: “Nếu không chịu nổi thì em đi lên đi, anh xuống đó xem là được rồi.”
“Không sao.”
Thẩm Hạ Lan không chịu nổi mùi hương này nhưng nhiêu đây vẫn còn chưa đủ để khiến cô chịu không nổi.
Lúc bước xuống bậc thang, hai người bèn nghe thấy tiếng la hét mắng chửi của Thẩm Niệm Niệm.
“Lũ khốn nạn! Thả tao ra! Tao phải giết chúng mày, tao nhất định phải giết chúng mày!”
“Con khốn, mày còn sức để hét đúng không?”
Tiếng roi xé gió vang lên, Thẩm Niệm Niệm hét toáng.