Thẩm Hạ Lan đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Mặc dù bản thân vẫn rất tâm huyết với thiết kế nhưng đây là bản vẽ của nhóm thiết kế, mình chỉ góp ý một chút thôi, nếu tham gia nhiều quá sẽ khiến người ta ghét.
Cô hiểu lúc nào thích hợp mà ngừng.
Thiết kế Hoàng đưa Thẩm Hạ Lan ra khỏi phòng thiết kế.
Thẩm Hạ Lan vừa ra khỏi phòng thiết kế liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đứng ở hành lang vẻ mặt cười cười nhìn cô.
Cô lè lưỡi, trực tiếp đi về phía Diệp Ân Tuấn.
“Làm sao anh biết em ở đây?”
“Toàn bộ công ty của anh ngoài ở đây, em còn thích chỗ nào nữa?”
Diệp Ân Tuấn vươn cánh tay.
Thẩm Hạ Lan tự nhiên đến khoác tay anh.
“Gọi điện xong rồi?”
“Ừm, Mike nói buổi chiều sẽ đưa Dư Khinh Hồng đến Hải Thành.
Em định làm gì?”
Diệp Ân Tuấn không lo lắng Thẩm Hạ Lan sẽ nhốt Dư Khinh Hồng lại, nhưng có vẻ như cũng không dễ dàng vây Dư Khinh Hồng ở một chỗ.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Thế nào là làm gì? Cứ đưa đến đại viện quân khu tìm ông ngoại là được.
Dù sao Dư Khinh Hồng cũng là cháu của ông ngoại.
Bao nhiêu năm không gặp, ông ngoại đương nhiên là dạy cho Dư Khinh Hồng quy tắc nhà họ Tiêu phải không?”
Diệp Ân Tuấn sửng sốt, nhưng không thể không nói đây là một cách.
Phàm là người đi vào khu nhà, không có sự cho phép của thủ trưởng Tiêu, Dư Khinh Hồng không thể ra ngoài được.
Hơn nữa đối ngoại có thể nói cô ta đến chơi với ông ngoại.
“Nhưng có cần phải đến đánh tiếng với ông ngoại không?”.
ngôn tình hài
“Chắc chắn phải đánh tiếng rồi, nếu không ông ngoại còn không quét cô ta ra ngoài sao.”
Thẩm Hạ Lan cười cười cùng Diệp Ân Tuấn bước ra khỏi công ty.
Người trong công ty lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Ân Tuấn cười, nụ cười có chút cưng chìu, trái tim của mấy cô gái cũng sắp bay ra ngoài luôn rồi.
Sếp Diệp thật đẹp trai!
Diệp Ân Tuấn trực tiếp mặc kệ những người khác, trong mắt chỉ có Thẩm Hạ Lan, sau khi cùng cô lên xe, Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại ra gọi cho ông cụ Tiêu.
“Ông ngoại, Ân Tuấn và con qua thăm ông, ông muốn ăn gì? Con mua đến đó cho ông.”
Giọng nói ngọt ngào của Thẩm Hạ Lan vang lên.
Khóe miệng ông cụ Tiêu khẽ nhếch.
“Mang ít chuối đi, gần đây ông hơi đau bụng.”
“Được rồi.”
Thẩm Hạ Lan để điện thoại xuống, Diệp Ân Tuấn ý thức lái xe đến siêu thị hoa quả.
Hai người không chỉ mua chuối, mà còn một số hoa quả khác, cuối cùng Diệp Ân Tuấn ở kệ trà mua một hộp Mao Phong thượng hạng, hai người mới lái xe đến nhà ông cụ Tiêu.
Dũng thấy hai người đến, vội vàng ra đón vào.
“Cô chủ, cô Nghê Nghê đánh người rồi.
Thủ trưởng không để tôi nói cho cô biết, nhưng bên kia có chút chống lưng, cô chủ cô nên xử lý một chút.”
Dũng nhỏ giọng.
Thẩm Hạ Lan nhếch khóe miệng liếc nhìn Diệp Ân Tuấn..