Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1296: 1296: Chương 1295





“Trương Vũ nói Hạ Tử Thu cướp quyển sách cổ, rồi cả người cả sách cùng mất tích, chuyện này có thật không?”
“Là thật, tôi cũng đang tìm tung tích của anh ấy, hiện giờ tôi có thể xác định là Hạ Tử Thu rất có khả năng đã bị người khác bắt cóc.”
Câu nói của Tống Đình làm Thẩm Hạ Lan kinh ngạc thêm lần nữa.

“Với thân thủ của Hạ Tử Thu, cậu cảm thấy ai có thể bắt cóc được anh ta?”
Tống Đình im lặng.

Đúng là thân thủ của Hạ Tử Thu rất tốt, thậm chí còn tốt hơn anh ta.

Nếu nói như vậy, đúng là rất khó để bắt cóc được Hạ Tử Thu nhưng rất nhiều việc đều cho thấy Hạ Tử Thu không hề có ý định độc chiếm quyển sách cổ làm của riêng, vậy thì không thể có khả năng cầm quyển sách cổ rồi biến mất.

Tình huống rắc rối này khiến Thẩm Hạ Lan và Tống Đình im lặng.

“Cho dù thế nào cũng phải điều động tất cả các lực lượng đi tìm Hạ Tử Thu.

Cuối cùng Thẩm Hạ Lan ra lệnh.

Bên phía Tống Đình ngừng lại một chút rồi hỏi: “Mợ chủ, tôi có thể liên lạc với Dương Tân không? Tôi đã điều tra qua, trong tay anh ta có một đám người luôn bám theo Hạ Tử Thu, anh ta vẫn luôn âm thầm chờ lệnh của cô.”
Đồng tử Thẩm Hạ Lan đột nhiên co rút lại.


Dương Tân?
Khi nghe thấy cái tên này, tự nhiên tâm trạng cô trở nên phức tạp.

Trong đầu Thẩm Hạ Lan tự nhiên nhớ lại dáng vẻ Dương Tân bị chặt tay chặt chân.

Trước đây cô thật sự coi Dương Tân là người của mình, thật lòng tin tưởng anh ta nhưng kết quả cuối cùng lại khiến người khác rất không hài lòng nhưng dù sao Dương Tân cũng là người đáng thương.

Thẩm Hạ Lan im lặng một lát, tâm trạng cô vô cùng phức tạp.

Tống Đình không giục giã cô mà kiên nhẫn chờ đợi.

Một lúc lâu sau, Thẩm Hạ Lan mới lên tiếng.

“Hiện tại anh ta thế nào rồi?”
“Đã tìm được người nối cánh tay rồi nhưng hai chân tàn phế, hiện giờ phải ngồi xe lăn.”
Câu nói của Tống Đình làm Thẩm Hạ Lan không rõ trong lòng mình có cảm giác gì.

Thực ra chuyện có tha thứ hay không chỉ ở trong một câu nói của cô và cô biết Dương Tân cũng chỉ đợi một câu nói đó của cô.

Sau khi suy nghĩ một lát, Thẩm Hạ Lan mới nói nhỏ: “Cậu nói với anh ta là tôi tha thứ cho anh ta rồi.”

“Được.”
Tống Đình là người thông minh.

Thẩm Hạ Lan nói như vậy đương nhiên là đồng ý anh ta đi tìm Dương Tân để mượn người.

Sau khi cúp điện thoại xong, ánh mắt Thẩm Hạ Lan lóe lên sự đau khổ.

Thực ra Dương Tân có thể có một tương lai rất đẹp nhưng hiện giờ lại trở thành một người tàn tật, đây cũng coi như kết quả cho những gì trước đây anh ta từng làm.

Sự tha thứ của cô hi vọng rằng có thể khiến Dương Tân buông bỏ chấp niệm và cảm giác áy náy trong lòng, bắt đầu một cuộc sống mới.

Thẩm Hạ Lan hít sâu vào một hơi rồi thu dọn lễ phục.

Biết được bộ đồ này Diệp Ân Tuấn thiết kế cho cô, trong lòng cô cảm thấy vô cùng vui mừng.

Cô lấy mấy món đồ trong phòng đựng đồ rồi lái xe đến bệnh viện.

Hồ Ngọc Duyên đang bón cơm cho Tống Dật Hiên, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đến vội vàng mỉm cười đứng dậy.

“Em họ đến rồi sao, mau ngồi đi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Tống Dật Hiên ghét bỏ: “Em nhớ anh bị thương ở chân cơ mà, sao hả? Hiện giờ không dùng tay để ăn cơm được sao?”
Khuôn mặt của Hồ Ngọc Duyên lập tức đỏ bừng lên.

Tống Dật Hiên lại mặt dày nói: “Vợ chồng bọn anh tình cảm với nhau ảnh hưởng đến em à?”
“Đương nhiên là ảnh hưởng, chồng em không có ở đây, hai người tình cảm với nhau trước mặt em thì em sẽ buồn chứ.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.