Dư Khinh Hồng?
Thẩm Hạ Lan nghĩ rằng mình nhìn nhầm.
Cô lập tức đưa tay lên nhìn đồng hồ, hiện giờ đã 5 giờ rưỡi.
Không phải nói 8 giờ tối cô ta mới tới sao?
Tại sao Dư Khinh Hồng lại đến sớm như vậy?
Mà hình như cô không nhìn thấy bóng dáng của Mike đâu?
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Suy nghĩ trong đầu Thẩm Hạ Lan luân chuyển nhanh chóng.
Nhưng cô tuyệt đối không nhìn trân trân để Dư Khinh Hồng chạy thoát khi cô ta đã ở ngay dưới mí mắt của mình.
Nếu không tất cả kế hoạch của cô đều sẽ thất bại.
Nhưng bây giờ người của Trạm Dực vẫn chưa tới, hơn sáu giờ bọn họ mới đến, tức là còn nửa tiếng nữa.
Nếu đợi thêm nửa tiếng nữa Dư Khinh Hồng không khác gì con cá rơi xuống biển, không thấy tăm hơi đâu.
Lông mày Thẩm Hạ Lan nhíu chặt vào nhau.
Đúng là cho dù cô có sắp xếp tỉ mỉ đến đâu đi chăng nữa thì cũng không theo kịp những thay đổi.
Thẩm Hạ Lan không thể suy nghĩ về chuyện thời gian nữa.
Dư Khinh Hồng lấy điện thoại chuẩn bị gọi điện, chắc là cô ta đã liên hệ xong với Dư Dương từ trước, hiện giờ Mike có thể đã bị bọn họ khống chế.
Thẩm Hạ Lan khẽ chau mày rồi nhanh chóng đội mũ bước ra khỏi phòng nghỉ.
Dư Khinh Hồng đang gọi điện thoại cho Dư Dương, vừa kết nối được thì bị một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai va vào, điện thoại trên tay cô ta rơi xuống đất.
“Cô bị mù à?”
Tự nhiên Dư Khinh Hồng nổi giận.
Thẩm Hạ Lan liếc nhìn qua, không ngờ cô ta thật sự gọi cho Dư Dương.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên nhưng lại kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, rồi vội vàng nói: “Xin lỗi cô, tôi không nhìn thấy.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan được đè nén xuống rất thấp, nói xong cô định rời đi ngay nhưng Dư Khinh Hồng đã kéo tay cô lại.
“Cô đụng vào tôi, làm vỡ điện thoại của tôi mà chỉ nói một câu xin lỗi là xong sao? Cô tưởng tôi là người dễ nói chuyện như vậy sao?”
Sự kiêu ngạo và ngang ngược của Dư Khinh Hồng không hề bớt đi so với trước khi xảy ra những chuyện này.
Ngược lại cô ta còn cảm thấy Dư Dương ở Hải Thành là cô ta có chỗ dựa.
Thẩm Hạ Lan cười giễu cợt, rồi nhanh chóng rút ống tiêm mà Tiêu Niệm Vi chuẩn bị sẵn trong áo khoác để phòng thân.
Cô rút nó ra thật nhanh, áp sát đến trước mặt Dư Khinh Hồng.
“Vậy cô muốn thế nào?”
Thẩm Hạ Lan hơi ngẩng đầu lên.
Dư Khinh Hồng kinh ngạc, cô ta vừa định hét lên thì đã bị cây kim của Thẩm Hạ Lan đâm vào.
“Aiya cái người này, sao lớn như vậy mà còn say máy bay chứ? Tôi đỡ cô vào phòng nghỉ một chút.”
Thẩm Hạ Lan nói xong, rồi đỡ Dư Khinh Hồng đã ngất đi về phòng nghỉ của Lương Thiệu Cảnh.
Sau khi quay về, cả lưng của Thẩm Hạ Lan đã ướt đẫm.
Ý tưởng này cô vừa nghĩ ra mới đây, cũng may cảnh sát đã đuổi những người của Dư Dương đi, nếu không cô thật sự không biết phải làm gì.
Nhưng bây giờ cô ấy không thể đưa Dư Khinh Hồng ra ngoài, một khi cô đi ra ngoài, bên ngoài nhất định có người của Dư Dương đang mai phục.
Những suy nghĩ trong đầu Thẩm Hạ Lan luân chuyển nhanh chóng.
Làm thế nào bây giờ?
Mike là người anh em mà Diệp Ân Tuấn quan tâm nhất, lúc trước khi ở nước ngoài còn từng cứu anh.
Mặc dù anh ta lại mù quáng yêu Dư Khinh Hồng nhưng Thẩm Hạ Lan cảm thấy tội của anh ta chưa đến mức phải chết.
Những người bên phía Dư Dương không biết đã làm gì Mike..