Diệp Ân Tuấn ôm chặt cô vào lòng, nhìn về phía nả súng, bóng dáng Diệp Minh Triết lập tức xuất hiện trong tầm mắt anh.
Người nả súng bắn tỉa lại là Diệp Minh Triết?!
Con ngươi Diệp Ân Tuấn lập tức mở to.
Diệp Minh Triết lại không chút áp lực tâm lý đứng dậy, nhấc chân đi về phía này.
Thẩm Hạ Lan rõ ràng cũng phát hiện điểm này.
Cô bỗng có chút không bình tĩnh nỗi.
Vừa rồi là Minh Triết giết người?
Mặc dù nói là vì bảo vệ Diệp Ân Tuấn, nhưng nó còn là một đứa bé!
Nó là một đứa bé có được hay không?
Thẩm Hạ Lan giãy giụa nhảy xuống khỏi ngực Diệp Ân Tuấn, nhanh chóng chạy về phía Diệp Minh Triết.
“Thế nào? Minh Triết, con không sao chứ?”
Toàn thân Thẩm Hạ Lan đều run rẩy.
Cô không biết là vì sợ hãi, hay là vì lo lắng cho Diệp Minh Triết nên mới như vậy.
Diệp Minh Triết rất bình tĩnh: “Con không sao, chủ yếu là lão Diệp không sao thì tốt rồi.
”
“Thằng nhóc này, sao con…”
Lời của Thẩm Hạ Lan còn chưa nói xong, đã bị Diệp Ân Tuấn kéo lại.
Ánh mắt anh nhìn Diệp Minh Triết có chút lo lắng.
“Vào thăm Tranh Tranh một chút đi, nó bị thương, ở bên trong ấy.
”
“Trương Linh đã vào rồi.
”
Diệp Minh Triết nhàn nhạt nói.
Diệp Ân Tuấn mẫn cảm phát giác tay Diệp Minh Triết đang run rẩy.
Lực phản chấn của súng bắn tỉa rất mạnh, không phải đứa bé ở tuổi của Diệp Minh Triết có thể động vào.
Vừa rồi lúc ngàn cân treo sợi tóc, cậu cũng là không còn lựa chọn nào khác.
Như phát giác ánh mắt của Diệp Ân Tuấn, Diệp Minh Triết đưa tay phải ra sau lưng, nhàn nhạt nói: “Con vẫn là đi thăm Tranh Tranh đi.
”
Nói xong, cậu nhấc chân muốn đi, không hề nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.
Sau khi Diệp Minh Triết vào phòng của Diệp Tranh, thấy Trương Linh đang kiểm tra miệng vết thương của cậu, Lam Thần đã ra ngoài.
“Minh Triết.
”
Diệp Tranh nghiêng cổ nhìn cậu nở cụ cười.
Diệp Minh Triết gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch, lại không cười ra nỗi.
Trương Linh đã xử lý xong miệng vết thương của Diệp Tranh, thấy Diệp Minh Triết, cảm thấy hai anh em họ có lời muốn nói, bèn gật đầu với Diệp Minh Triết rồi lui ra ngoài.
Lúc trong phòng chỉ còn lại Diệp Tranh và Diệp Minh Triết, Diệp Tranh mới phát hiện sắc mặt cậu tái nhợt đáng sợ.
“Minh Triết, cậu sao vậy?”
“Không sao.
”
Diệp Minh Triết ngồi xuống cạnh Diệp Tranh, ánh mắt có chút ngưng trọng.
“Cậu…”
Diệp Tranh vươn tay sờ tay Diệp Minh Triết, bỗng cau mày hỏi: “Tay cậu sao lại lạnh như vậy? Lòng bàn tay còn nhiều mồ hôi như thế?”
“Tớ vừa bắn chết người rồi.
”
Diệp Minh Triết nói vô cùng bình tĩnh, nhưng từ giọng nói và ánh mắt cậu, Diệp Tranh nhìn ra chút hoảng loạn.
Giết người?
Hai từ này trong lòng và trong ấn tượng của trẻ con đều quá xa vời, mà Diệp Minh Triết lại trải qua tất cả trước đó không lâu, khó trách sẽ như vậy.
“Tớ làm phụ đạo tâm lý cho cậu nhé.
”.