Đây không lẽ chính là tranh đấu giữa cung đình?
Giả chết?
Thật giống như đang xem phim truyền hình vậy.
Nhưng nếu Trương Linh đã nói như vậy, cô cũng không hỏi nữa, sau này khi gặp rồi thì tự nhiên sẽ biết thôi.
“Phu nhân nhà bà định khi nào thì gặp tôi?”
Thẩm Hạ Lan lại nằm xuống.
Trương Linh khẽ sững sờ trước sự thay đổi chủ đề đột ngột của Thẩm Hạ Lan, nhưng khi nhớ ra cô là Thẩm Hạ Lan, không khỏi mỉm cười nói: “Không phải cô và Diệp Tổng định đến nước T à? Đến lúc đó tự nhiên sẽ gặp thôi.”
“Cũng đâu có đi vội đâu, chắc đợi qua Tết đó.
Ngày mai Ân Tuấn nhà chúng tôi đón sinh nhật, tôi phải tranh thủ đi ra ngoài chơi với anh ấy một chuyến, sau khi về thì cũng sắp qua Tết rồi, đến lúc đó còn phải đón Tết cùng với ông ngoại và mọi người nữa.
Sau khi qua tết có thể là Tống Dật Hiên cử hành hôn lễ.
Đợi giải quyết xong mấy chuyện bên này rồi, tôi mới có thể cùng Ân Tuấn đi nước T.”
Thẩm Hạ Lan nói như vậy, cảm thấy còn rất nhiều việc.
Trương Linh trầm giọng nói: “Không sao, không cần vội.
Phu nhân đã đợi nhiều năm như vậy, đợi thêm một hai tháng cũng chả sao, nhưng Phu nhân muốn gặp ông cụ Tiêu, sau này có thời gian cô làm trung gian đi.”
“Không được đâu, tôi còn chưa xác minh được danh tính của Phu nhân nhà bà, làm sao tôi có thể tự tiện giới thiệu cho ông ngoại tôi được? Ông ngoại tôi luôn canh cánh trong lòng về sự mất tích của dì tôi năm đó, bây giờ nếu như biết dì cả vẫn còn sống, thì chắc chắn sẽ kích động ông ấy, cũng sẽ ảnh hưởng đến năng lực phán đoán của ông ngoại tôi, cho nên cứ đợi đi.
Đợi nhiều năm như vậy rồi, cũng không sá chi thêm một hai tháng, bà nói có đúng không?”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan đang mỉm cười, nhưng sự thận trọng nơi đáy mắt vẫn khiến Trương Linh vô cùng hài lòng.
Có vẻ như cô quả thực đã điềm tĩnh và trưởng thành hơn trước.
Trương Linh gật đầu.
Sau khi hai người nhanh chóng bôi thuốc xong, Thẩm Hạ Lan trực tiếp khoác một chiếc áo ngủ lên rồi đi ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn vẫn đang giả ngủ trong xe.
Người đàn ông ngốc này có phải cô không lên tiếng thì cũng không biết đi vào không?
Trong xe nóng biết bao nhiêu.
Anh cũng có thể chịu đựng được.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu thở dài, có lúc thực sự cảm thấy Diệp Ân Tuấn là một cái đầu gỗ.
Cô bất giác nghĩ đến Mạc Tịch.
Đó cũng là lý do tại sao Mạc Tịch thích Diệp Ân Tuấn sao?
Người đàn ông này thực sự rất thu hút ong bướm nha.
Có thể tìm một cái trùm đầu che mặt anh lại không? Để tránh nhiều phụ nữ lao tới như vậy.
Thẩm Hạ Lan thật sự bất lực.
Cô bước từng bước nhỏ, trực tiếp gõ cửa xe, yếu ớt nói: “Diệp Ân Tuấn, em đau.”
Diệp Ân Tuấn đột ngột mở mắt ra, trong mắt tràn đầy lo lắng.
“Không có bôi thuốc à? Trương Linh đang làm gì vậy?”
Vừa nói vừa trực tiếp mở cửa nhảy xuống.
Ánh mắt mà Thẩm Hạ Lan nhìn anh đã thay đổi rồi.
Lúc này, Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhận ra mình đã bị Thẩm Hạ Lan tính kế, có chút bất lực mà sờ sờ mũi.
Hết cách, anh quá quan tâm đến Thẩm Hạ Lan, nhất thời chả nghĩ gì.
“Gỉa bộ đi, tiếp tục giả đi.
Sao không giả nữa?”
“Bị vợ nhìn thấu rồi, cứ giả tiếp thì chả ra gì nữa.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan ừm hứm một tiếng.
“Vậy sao? Vậy anh nói nên đền bù cho em thế nào.”
“Em nói đi, chỉ cần em nói anh liền làm.”.