Thẩm Hạ Lan không quay lại hỏi Mạc Nhiên, bởi vì cô biết có hỏi cũng vô ích, Mạc Nhiên sẽ không nói, nếu như muốn nói thì đã nói ra tên từ lâu rồi.
Nhưng như vậy cũng không tệ rồi.
Sau khi cô bước ra ngoài, mặt trời vừa đẹp.
Thẩm Hạ Lan tựa vào trước cửa xe nhìn binh lính huấn luyện, nhất thời cảm thấy rất bổ mắt, nhưng đầu óc lại đang tự xoay chuyển.
Người mà Mạc Nhiên bảo cô phải cẩn thận là ai chứ?
Trương Vũ?
Anh ta là kẻ tình nghi đầu tiên của Thẩm Hạ Lan, nhưng nếu thật sự là Trương Vũ, tại sao khi lấy được cuốn sách cổ, anh ta lại đưa cho Hạ Tử Thu? Trực tiếp lấy cuốn sách cổ uy hiếp mình không phải được rồi sao?
Dù sao Trương Vũ cũng biết tầm quan trọng của quyển sách cổ đó đối với mình.
Nhưng nếu như không phải Trương Vũ thì có thể là ai?
Hạ Tử Thu là tuyệt đối không thể.
Chỉ dựa vào việc Diệp Ân Tuấn tin tưởng anh ta như vậy, Thẩm Hạ Lan tuyệt đối tin nhân phẩm của Hạ Tử Thu.
Vậy còn có thể là ai?
Tống Đình?
Tống Đình đã theo Diệp Ân Tuấn nhiều năm như vậy, lại là vị hôn phu của Lam Tử Thất, ai có thể, chứ anh ta thì không.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầu mình như sắp thắt nút lại rồi.
Cô thậm chí còn có một loại kích động muốn quay lại hỏi Mạc Nhiên người bên cạnh đó là ai, nhưng cô vẫn nhịn lại.
Lúc Trương Linh đi ra, đúng lúc thấy Thẩm Hạ Lan đang dựa vào cửa xe, không biết đang suy nghĩ gì, liền đi tới.
“Sao thế?”
“Hửm? Không có gì, chỉ là nghĩ nghĩ ngày mai tặng quà gì cho ông xã tôi thôi.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười.
Trương Linh khẽ khựng lại.
“Quà cho ông xã cô? Tại sao?”
“Cuộc sống cần lễ nghĩa, anh ấy đã cứu tôi, tôi không nên mua quà cho anh ấy sao?”
Thẩm Hạ Lan không tiết lộ sinh nhật của Diệp Ân Tuấn, bất kể Trương Linh là ai, là kẻ thù hay bạn bè, chủ đề bí mật như sinh nhật của Diệp Ân Tuấn không thích hợp để nói chuyện với người khác.
Trương Linh bị Thẩm Hạ Lan hỏi mà có chút sững sờ.
Cuộc sống cần lễ nghĩa?
Là vậy ư?
Chả trách tình cảm của hai người tốt như vậy.
Trương Linh cười nói: “Ra ngoài đi dạo không?”
“Ở đây có thứ gì tốt không?”
Thẩm Hạ Lan cũng có hứng thú.
Trương Linh nói: “Nam Phi sản xuất kim cương.”
“Tôi đoán chồng tôi sẽ không thích cái đó.”
Thẩm Hạ Lan bĩu môi.
Trương Linh cười nói: “Còn có những cái khác, phải đi dạo mới biết được, mà cô cũng có thể mua cho cậu ta một cái đồng hồ, không phải nói tặng đàn ông đồng hồ là muốn ở bên cạnh từng phút từng giây sao? Tôi thấy cô muốn dính với Diệp Tổng thấy mồ, tặng cái này là đúng rồi.
“
Thẩm Hạ Lan nghe vậy, đột nhiên cảm thấy tâm trạng thoải mái không ít.
“Món quà này không tệ, chúng ta cùng đi xem đi.
Không phải nói sản xuất kim cương sao? Tôi muốn mua cho chồng một chiếc đồng hồ kim cương.
Có nghĩa là tình yêu của tôi dành cho anh ấy vĩnh hằng như kim cương, tôi muốn ở bên anh ấy từng phút từng giây.
“
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ.
Trương Linh rất hiếm khi gặp một người phụ nữ đơn thuần như vậy..