Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1359: 1359: Chương 1358





Thẩm Hạ Lan lẩm bẩm một tiếng, nhưng khóe môi và lông mày lại mang ý cười.

“Được rồi, nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, ra ngoài dạo với em chút đi, đúng lúc thể hiện mặt đẹp trai nhất của đàn ông.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn đột nhiên bật cười.

“Thẻ ngân hàng của anh đã giao nộp rồi, em bảo anh lấy thẻ gì quẹt? Làm sao thể hiện mặt soái khí của đàn ông?”
“Diệp Ân Tuấn, anh đừng than nghèo trước mặt em, thẻ ngân hàng của anh cho em rồi, còn thẻ tín dụng đâu? Em không tin anh không có thẻ tín dụng.

Không nỡ cho em tiền xài, anh định để cho tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ nào? Hửm?”
Thẩm Hạ Lan hai tay chống nạnh, bộ dạng dữ dằn, nhưng Diệp Ân Tuấn lại cười vui vẻ hơn.

“Làm gì có tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ gì, cho dù có thì cũng sẽ bị bộ dạng hung dữ của em doạ sợ thôi.”
“Diệp Ân Tuấn, anh dám nói em hung dữ sao? Anh muốn bị đánh đúng không?”
Thẩm Hạ Lan nói xong, liền ra vẻ như muốn trừng phạt Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.


“Quân tử động khẩu không động thủ nha!”
“Em là phụ nữ, còn là người phụ nữ nhỏ nhen nữa!”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp đuổi theo, tấn công vào nách của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn lần này không để cho cô thành công nữa, trực tiếp bế Thẩm Hạ Lan lên, nhấc chân đi ra ngoài.

“Chào thủ trưởng Diệp!”
Một người lính tình cờ đi ngang qua, giọng nói lớn khiến Thẩm Hạ Lan giật bắn mình, vội vàng chui vào trong lòng của Diệp Ân Tuấn.

Mất mặt chết được!
Đã là vợ chồng già rồi, còn bị anh bế ra ngoài, còn bị lính nhìn thấy, còn có gì bi ai hơn cô nữa chứ?
Thẩm Hạ Lan tức giận nhéo lấy eo Diệp Ân Tuấn một cái.

“Ừm!”
Diệp Ân Tuấn hừm một tiếng, gật đầu với người lính.

Người lính cảm thấy giọng nói của Diệp Ân Tuấn có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng nhấc chân rời đi.


Đùa à!
Làm phiền vợ chồng thủ trưởng ân ái, anh ta thật sự sợ bị gây khó dễ chứ.

Nhìn thấy binh lính rời đi, Diệp Ân Tuấn nói nhỏ: “Bà Diệp, gần đây em giở mấy trò vặt hơi nhiều rồi đó nha.”
“Đây là biểu hiện của tình yêu.”
Thẩm Hạ Lan cười nói.

“Giải thích như thế nào?”
“Đánh là yêu, mắng là thương.”
Thẩm Hạ Lan nói rất trôi chảy.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên ghé sát vào mặt Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Vậy tối nay để ông xã yêu em, thương em.”
“Hửm?”
Não Thẩm Hạ Lan có chút ngây ngốc Nhìn thấy cô ngây ngây đáng yêu như vậy, Diệp Ân Tuấn không khỏi thì thầm vào tai cô vài câu, mặt Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ lên.

“Diệp Ân Tuấn, lão lưu manh nhà anh!”
“Ha ha ha!”
Diệp Ân Tuấn cười vui vẻ.

Sau khi bế Thẩm Hạ Lan lên xe, anh đích thân đưa Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài dạo.

Chỗ này thực ra không có mấy chỗ để dạo, nhưng Thẩm Hạ Lan đang có tâm trạng rất tốt, Diệp Ân Tuấn cũng trân quý khoảng thời gian hai người hiếm có này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.