Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1373: 1373: Chương 1372





Khí hậu ở đây tương đối lạnh, đừng để bị cảm.”
“Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn, ở đây đẹp quá đi, em thích nơi này lắm!”
Thẩm Hạ Lan vừa nhảy một cái trực tiếp nhảy lên trên người của Diệp Ân Tuấn.

Hai tay của Diệp Ân Tuấn giữ chặt lấy cô, khóe môi hơi giương lên, giữa hàng lông mày đều là biểu cảm cưng chiều.

“Có thích không?”
“Có, thích lắm.”
“Thích thì tặng cho em, sau này hàng năm chúng ta đều đến đây nghỉ phép mấy ngày.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan thở ra một hơi, cảm thấy không khí đều là màu trắng, sương mù mông lung trông rất thú vị.

Cô nhảy xuống từ trên người của Diệp Ân Tuấn rồi lại chạy nhanh trên tuyết, sau lưng là một hàng những dấu chân nhỏ.

Diệp Ân Tuấn thuận theo vết chân của cô, bước từng bước một giẫm trên dấu chân mà đi qua.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy hành động ngây thơ của Diệp Ân Tuấn, không khỏi cười hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Đạp lên dấu chân của em, đi đến cuối đời, sông cạn đá mòn.”
Lời nói tâm tình làm tâm trạng của Thẩm Hạ Lan trở nên ngọt ngào.

“Lúc nãy vừa mới ăn vụng cái gì đó, cái miệng ngọt như thế.”
“Những gì anh nói đều là từ tận đáy lòng.”
Diệp Ân Tuấn đưa tay ra.

Thẩm Hạ Lan nhìn bàn tay thon dài cách đó không xa, giống như là lúc giao phó cả đời khi kết hôn, cảm xúc không khỏi dâng trào.

Cô đặt bàn tay nhỏ vào trong lòng bàn tay của Diệp Ân Tuấn, dường như cảm giác ấm áp thuận theo lòng bàn tay chảy xuôi vào trong đáy lòng.

Diệp Ân Tuấn nhìn cô đong đầy tình cảm: “Anh có thể mời cô Hạ Lan xinh đẹp nhảy một điệu nhảy được không?”
Thẩm Hạ Lan có hơi ngơ ra.

“Ở đây hả?”
“Có đồng ý không?”
“Đương nhiên rồi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn ánh mắt đong đầy tình cảm của Diệp Ân Tuấn, cô lập tức đồng ý.


Hai người ôm nhau khiêu vũ ở trên tuyết.

Trời là chăn, đất là nhà, tuyết rơi làm chứng, hai người giống như tiên đồng ngọc nữ đang khiêu vũ nhẹ nhàng.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy máu toàn thân đang không ngừng sôi trào, kêu gào, giống như muốn lan tràn ra khỏi cơ thể.

Cảm giác này đã rất nhiều năm rồi không xuất hiện, giờ phút này cô giống như là một thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi, lần thứ nhất gặp được tình yêu, lần thứ nhất khiêu vũ với người mình yêu.

Loại cảm giác này, cho dù đã trôi qua mười năm hay hai mươi năm, chắc chắn cũng khắc cốt ghi tâm, cả đời khó quên.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn khiêu vũ thật lâu trên đất tuyết, nhảy đến nỗi Thẩm Hạ Lan thở ra khí nóng mới dừng lại.

“Tuấn Lan đào nguyên cư.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên mở miệng.

Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ.

“Cái gì?”
“Em nói hòn đảo này có tên là Tuấn Lan đào nguyên cư, có được không?”
Thẩm Hạ Lan hưng phấn nhìn Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn vội vàng gật đầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.