“Được, ngày mai anh sẽ đi làm hồ sơ đăng ký, đồng thời sang tên lại cho em.”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Cần gì phải sang tên cho em, đây là đảo do anh mua mà.”
“Của anh chính là của em.”
Câu nói này của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan vui ra mặt.
Khí trời ở bên ngoài vẫn là có hơi lạnh.
Diệp Ân Tuấn nắm chặt bàn tay nhỏ của Thẩm Hạ Lan, sau đó đi vào biệt thự cùng với cô.
Trong biệt thự có chút lạnh.
Thẩm Hạ Lan nhìn cách trang trí theo phong cách châu âu, còn có lò sưởi âm tường khiến cô không khỏi vui vẻ.
“Không có người giúp việc hả?”
“Đúng vậy, đã nói là trải qua thế giới hai người rồi mà.”
Diệp Ân Tuấn ném áo khoác lên trên ghế sa lông, đứng dậy mở lò sưởi âm tường lên.
Không bao lâu, trong căn nhà liền ấm áp như mùa xuân.
“Em quét dọn một chút đã.”
Thẩm Hạ Lan cũng cởi áo khoác ra đi vào nhà vệ sinh cầm lấy cái khăn bắt đầu dọn dẹp.
Hai người giống như một cặp vợ chồng bình thường quét dọn nhà cửa sạch sẽ.
Đã lâu rồi không hoạt động nhiều như thế, Thẩm Hạ Lan có hơi mệt mỏi.
Cô nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang xúc lớp tuyết đọng ở cửa, bộ dạng cầm cái xẻng thật sự quá đẹp.
Ngày hôm nay là ngày sinh nhật của anh.
Thẩm Hạ Lan đứng dậy đi vào trong phòng bếp, nhìn thấy có bột mì, cô xắn tay áo lên bắt đầu nhào bột mì, làm gì thì cũng phải nấu cho anh một bát mì trường thọ.
Sau khi Diệp Ân Tuấn xử lý xong xuôi lớp tuyết đọng ở ngoài cửa, cả người đã bốc hơi nóng.
Anh đi vào trong nhà nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang rửa tay nấu mì cho anh, khóe môi xinh đẹp không khỏi cong lên.
Sinh nhật đối với anh mà nói cũng không có ý nghĩa đặc biệt, trước kia thời gian Phương Thiến ở nước ngoài tương đối dài, thím Trương và Phương Nam sẽ làm sinh nhật cho anh.
Khi đó, anh còn không hiểu tại sao Trương Phương lại quan tâm đến ngày sinh nhật của hai người như thế, bây giờ biết rồi cũng cảm thấy đau lòng.
Sau đó lại biết sự xuất hiện của mình chỉ là một công cụ, anh cảm thấy ngày sinh nhật là một sự sỉ nhục, đánh dấu một cuộc đời thất bại, nhưng mà cô gái nhỏ này lại đang bận rộn vì sinh nhật của anh.
Nếu như hàng năm đều có thể như thế này, thật ra thì đón sinh nhật cũng không tệ.
Một ngọn đèn, một người phụ nữ, một căn phòng bếp, liền có thể làm anh cảm thấy ấm áp, đồng thời còn nóng hầm hập.
Diệp Ân Tuấn bước tới ôm lấy Thẩm Hạ Lan từ đằng sau.
Khí tức quen thuộc khiến Thẩm Hạ Lan cười một tiếng.
“Mì trường thọ sắp xong rồi này.”
“Cảm ơn em, Hạ Lan.”
Diệp Ân Tuấn đặt cằm lên trên vai của Thẩm Hạ Lan.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan trở nên mềm mại.
“Ngoan, ra ngoài chờ đi, một lát nữa là xong rồi.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn không nỡ buông Thẩm Hạ Lan ra.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nấu mì xong rồi sau đó bưng ra.
“Nào, thọ tinh, chúng ta ăn mì trường thọ thôi.”
Thẩm Hạ Lan cười tủm tỉm nhìn Diệp Ân Tuấn.
Ở đây không có người giúp việc, không có trẻ con, chỉ có hai người bọn họ, giống như là một cặp vợ chồng bình thường, đơn giản, yên tĩnh nhưng mà lại hài hòa..