Anh đi vào tủ lạnh xem một chút, nhìn thấy có hoa quả tươi, đem ra rửa lại, xếp lên dĩa trái cây rồi bưng ra ngoài đặt trên cái bàn trà ở trước mặt của Thẩm Hạ Lan.
“Lấy không tới.”
Thẩm Hạ Lan đang xem rất vui vẻ, khẽ vươn tay ra, phát hiện bàn trà có hơi xa.
Diệp Ân Tuấn lắc đầu cưng chiều ngồi xuống bên cạnh cô, đặt đĩa đựng trái cây ở trong tay.
Thẩm Hạ Lan tự để bàn chân nhỏ trắng như tuyết của mình lên trên đùi của Diệp Ân Tuấn một lần nữa, lười biếng dựa trên ghế sa lông, lập tức há miệng.
Diệp Ân Tuấn lắc đầu bật cười, nhận mệnh cầm lấy cây tăm cắm hoa quả bỏ vào trong miệng của Thẩm Hạ Lan.
“Ừm, ngọt đó.”
Thẩm Hạ Lan híp mắt cười, sau đó lại xem tivi.
Diệp Ân Tuấn cũng im lặng không tiếng động xem tivi.
Lúc anh nhìn thấy Bạch Khởi cầm nhiều bong bóng và hoa tươi giống như là một kẻ ngốc đứng ở cửa rạp chiếu phim, Diệp Ân Tuấn nhíu mày.
Có ngốc không chứ?
Nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại vui vẻ nói: “Oa, thật là lãng mạn!”
Ánh mắt của cô phát sáng.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có chút thay đổi.
Lãng mạn hả?
Lãng mạn chỗ nào vậy?
Nhìn như thế nào cũng giống như là kẻ ngốc.
Kêu anh ngây ngốc đứng ở đó, có được không vậy?
Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực.
“Anh nhớ tới mình còn có chuyện công việc cần phải xử lý, em xem đi nha.”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền đứng dậy.
“Được.”
Thẩm Hạ Lan biết anh bận rộn, có thể nhín chút thời gian ở cùng với mình đã là không tệ rồi, đương nhiên cũng không ép buộc anh nhất định phải ngồi đây xem tivi với mình.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đi vào trong thư phòng, anh lập tức gọi điện thoại cho Phi.
“Con gái đón lễ giáng sinh như thế nào?”
Phi bất ngờ.
Câu hỏi gì vậy?
Anh ta xấu hổ nói: “Diệp tổng, tôi là người độc thân mà.”
“Cho nên?”
“Cho nên tôi cũng không biết.”
Diệp Ân Tuấn lập tức phiền muộn.
“Cậu độc thân là đáng lắm.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại.
Khóe miệng của Phi giật giật.
Anh ta bị Diệp tổng ghét bỏ hả?
Cái gì gọi là độc thân là đáng lắm?
Tốt xấu gì cũng phải có thời gian ra ngoài tìm bạn gái mà.
Diệp Ân Tuấn mới không thèm quan tâm Phi có tâm trạng như thế nào, anh cau mày suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho ai mới được đây?
Gọi cho Tô Nam?
Nói không chừng là cái tên đó còn cười cợt mình.
Diệp Ân Tuấn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên gọi điện thoại cho Lương Thiệu Cảnh.
“Anh hai, có chuyện gì vậy?”.