Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1388: 1388: Chương 1387





Thẩm Hạ Lan cũng đã nói như vậy, Diệp Ân Tuấn đương nhiên sẽ không miễn cưỡng cô.

Diệp Ân Tuấn cởi bỏ ống tay áo, đứng dậy đi lên sân khấu.

Anh nhìn qua Thẩm Hạ Lan, có chút cong môi lên, nụ cười kia lập tức hấp dẫn rất nhiều sự chú ý.

“Ôi trời, thật đẹp trai!”
“Trời ạ, người đẹp trai này là ở đâu đến?”
Phụ nữ xung quanh hét ầm lên.

Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn vẫn là một người hút ánh sáng.

Anh đẹp trai, trầm ổn, cơ trí, mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng đủ hấp dẫn phụ nữ.

Mà người đàn ông ưu tú như vậy lại là chồng cô đó.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan lập tức thỏa mãn không chịu được.

Diệp Ân Tuấn sau khi thử âm thì chính thức đàn.

Làn điệu du dương làm người ta vui vẻ thoải mái, tất cả đều nghe đến ngây người.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy đây là những âm điệu duyên dáng nhất thế giới.


Cô vội vàng lấy điện thoại ra ghi lại đoạn này.

Những người phụ nữ khác thấy Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại ra, lúc này mới tỉnh lại, vội vàng lấy điện thoại ra ghi lại.

Không qua bao lâu, Diệp Ân Tuấn lại lần nữa nổi tiếng trên mạng rồi.

Xưng hô vương tử piano trực tiếp treo trên người Diệp Ân Tuấn.

Một khúc đàn xong, Diệp Ân Tuấn xuống sân khấu đi đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhìn người đàn ông trước mắt mình, lại có một cảm giác không chân thực.

“Ông xã, anh thật sự là chồng em sao?
Diệp Ân Tuấn lập tức cười một cái.

Ngẫu nhiên nhìn thấy bà xã đáng yêu như vậy vẫn là rất vui vẻ.

Anh trực tiếp ôm lấy khuôn mặt Thẩm Hạ Lan hôn xuống.

“Woa!”
Nhà hàng lập tức sôi trào.


Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy khuôn mặt mình nóng hừng hực, muốn đẩy Diệp Ân Tuấn ra lại không thể, bị anh hôn đến hơi thở hỗn loạn.

Quá mất mặt.

Thẩm Hạ Lan vội vàng cúi đầu, khuôn mặt hồng hồng này vô cùng mê người.

Yết hầu Diệp Ân Tuấn lên xuống, áp chế tâm trạng xuống.

Bánh ngọt đưa lên rồi Thẩm Hạ Lan vội vàng dời sự chú ý đi.

“Đốt nến ước nguyện đi.”
“Đã lớn như vậy rồi, còn ước nguyện, anh cũng không còn là con nít nữa.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình cũng sắp 30 rồi, không cần phải làm ra chuyện ngây thơ như vây, nhưng không làm gì được Thẩm Hạ Lan kiên trì.

“Anh cho dù sáu mươi tuổi, vẫn phải có ước nguyện sinh nhật.”
“Được.

Nghe em.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan cắm số 28 lên ngọn nến, không khỏi có chút cảm thán.

28 rồi sao.

Thật sự sắp đến ba mươi rồi.

Thẩm Hạ Lan sau khi dọn xong, cười giục nói: “Nhanh nhanh nhắm mắt lại, ước nguyện.”
Diệp Ân Tuấn nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói: “Hy vọng cuộc đời Thẩm Hạ Lan từ này về sau thông thuận vui vẻ, không tai không nạn, khỏe khỏe mạnh mạnh là được rồi.”
Sau khi ước xong, anh mở mắt.

Thẩm Hạ Lan tò mò hỏi: “Anh ước cái gì vậy?”
“Không phải nói ra sẽ không linh sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.