“Cậu Diệp, sếp Diệp, đại ca, Tử là nhất thời hồ đồ, xinh anh đừng…”
“Hôm nay là sinh nhật tôi.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm cho âm thanh của Triệu Ninh đột nhiên im bặt.
Sinh nhật?
Lúc này anh ta mới nhớ đến hôm nay là sinh nhật của Diệp Ân Tuấn.
Từ nhỏ mọi người cùng nhau lớn lên, sinh nhật hàng năm của Diệp Ân Tuấn mặc dù không có chúc mừng rầm rộ, nhưng mà cũng sẽ uống rượu với những người anh em bọn họ.
Nhưng mà năm nay, ngay ngày sinh nhật của Diệp Ân Tuấn, anh ta và Tử thế mà lại tặng cho anh một món quà lớn như vậy.
“Thật xin lỗi, cậu Diệp.
Nhưng mà Tử là em gái ruột của anh.”
“Đúng thế, cô ấy là em gái ruột của tôi, là người thân duy nhất trên thế giới này của tôi.
Nhưng mà cậu có biết thế giới này cái gì đâm người đau nhất không?”
Âm thanh của Diệp Ân Tuấn có chút trào phúng.
Triệu Ninh trầm mặc.
Anh ta là Diệp Ân Tuấn cùng nhau lớn lên, bây giờ không gọi anh là sếp Diệp, không gọi anh là đại ca, gọi anh bằng xưng hô ban đầu của anh em bọn họ cậu Diệp, chẳng qua cũng chỉ là muốn Diệp Ân Tuấn nhớ lại tình xưa thả cho Tử một đường.
Nhưng mà hôm nay.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Vu Phong là anh họ của cô ấy, Vu Linh là mẹ ruột của cô ấy, trước mặt bọn họ, cậu cảm thấy một người anh ruột như tôi có bao nhiên phân lượng? Cậu cảm thấy vợ của tôi Thẩm Hạ Lan, người chị dâu này của cô ấy có bao nhiêu phân lượng?”
Triệu Ninh không nói thành lời.
Anh ta cũng rất đau khổ.
Đã từng phản bội Diệp Ân Tuấn một lần, đời này anh ta cũng không muốn có lần thứ hai, người mà người phụ nữ đấy là vợ của anh ta, còn mang trong bụng đứa con của anh ta.
“Cậu Diệp, tôi biết, tội của Tử không thể tha, nhưng mà xin anh cho tôi một cơ hội, để tôi nới chuyện với cô ấy được không?”
“Nếu như cậu có thể nói được, bây giờ Tử đã không xuất hiện ở đây, cậu cũng sẽ không gọi cho tôi.
Nếu như tôi không sai, Tử đã block điện thoại của cậu rồi?”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Triệu Ninh không thể phản bác được.
Anh ta không tìm được Tử nhưng anh ta tuyệt đối tin rằng Diệp Ân Tuấn có thể tìm được Tử, thậm chí biết rõ hành động của Tử.
Anh ta không biết người của Vu Phong liên hệ với Tử từ lúc nào, cũng không biết người của Vu Phong nói gì với Tử, chẳng qua là khi anh biết Tử rời khỏi trại an dưỡng cũng cảm thấy chuyện càng không thể vãn hồi được.
Tình cảm của Tử đối với Vu Linh là khát vọng nhiều năm, lúc này mới nhận lại Vu Linh bao lâu? Vu Linh đã chết rồi.
Lại còn là vì Thẩm Hạ Lan mà chết, Tử có thể tức giận không? Có thể báo thù không?
Vấn đề này lúc quẩn quanh trong đầu Triệu Ninh kỳ thật đã có đáp án.
Cô ấy sẽ!
Cho dù bây giờ đang mang thai, dù là hành động bất thiện, cho dù biết Thẩm Hạ Lan là chị dâu ruột của mình, nhưng mà so với mẹ ruột, Tử vẫn chọn lựa được.
Triệu Ninh đau khổ, khó chịu, trong sự chất vấn liên tục của Diệp Ân Tuấn cũng không nói ra được.
Tâm trạng của Diệp Ân Tuấn cũng không tốt lắm.
Anh thấp giọng nói: “Triệu Ninh, tôi chỉ có thể đồng ý với cậu, trước khi cô ấy sinh con ra sẽ không làm gì cô ấy cả.”
Triệu Ninh đột nhiên nghẹn ngào.
Anh ta không biết mình nên nói cái gì, nhưng mà đau lòng không chịu nổi.
“Anh, nếu như có thể, xin cho tôi tiễn cô ấy một đoạn đường cuối cùng.
Cô ấy là vợ của tôi, cho dù cô ấy làm ra tội ác tày trời cỡ nào, tôi cũng hy vọng chính mình tiễn cô ấy rời khỏi thế giới này.
Diệp Ân Tuấn không nói gì, nhưng mà ngón tay cầm điện thoại trở nên trẳng bệch.
“Cúp.”
Diệp Ân Tuấn sau khi cúp điện thoại, tâm như kim châm.
Em gái ngoan của anh!
Đúng là vẫn không có duyên phận sao?.