Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1397: 1397: Chương 1396





Diệp Ân Tuấn đứng bên ngoài ngây người một lúc lâu, đến mức chân trời bắt đầu sáng lên, trên người có một lớp tuyết đọng mới tỉnh lại.

Anh động một cái, cảm giác cả người đều tê liệt.

Nhưng mà trời sáng nhanh quá, Thẩm Hạ Lan cũng sắp tỉnh lại, nếu như để cô nhìn thấy bản thân chà đạp chính mình như vậy, lại không biết nên đau lòng thế nào.

Diệp Ân Tuấn cử động một cái, đầu lại đau một trận.

Anh hít sâu mấy cái, cố gắng đè nén cơn đau lại, cứng rắn chịu đựng, bóng lưng cô tịch này làm cho người ta vô cùng không đành lòng.

Qua một lúc lâu, cơn đau mới dần dần tan đi.

Diệp Ân Tuấn thở ra một hơi, sau đó hoạt động tứ chi, lúc này mới nhẹ chân nhẹ tay vào trong khoang tàu, tắm nước nóng, tẩy sạch hơi lạnh trên người, nhẹ nhàng quay lại bên cạnh Thẩm Hạ Lan nằm xuống.

Không ngủ quá hai tiếng, Thẩm Hạ Lan đã tỉnh.

Cô nhìn Diệp Ân Tuấn còn đang nằm ngủ say bên cạnh, không khỏi cong môi lên.

Ông xã của cô nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp trai.


Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng đứng dậy, lại nhìn thấy đáy mắt Diệp Ân Tuấn có quầng thâm.

Người đàn ông này tối hôm qua không nghỉ ngơi sao?
Trong lòng cô buồn bực, nhưng mà vẫn nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy.

Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi.

Boong tàu dày đặt một lớp.

Thẩm Hạ Lan lại cực kỳ thích khí trời này.

Cô tự mình quét sạch lớp tuyết trên boong tàu, sau đó phát hiện trên boong tàu có đầy đầu thuốc lá.

Diệp Ân Tuấn hút thuốc lá?
Thẩm Hạ Lan nhớ trên người Diệp Ân Tuấn không mang theo thuốc đến, hơn nữa gần đây anh cũng cai thuốc rồi, đây chẳng lẽ anh lại hút?
Cô thu thập mẩu thuốc lá, đúng lúc nhìn thấy hai người vệ sĩ đi đến, lập tức ngăn bọn họ lại hỏi: “Đêm qua xảy ra chuyện gì?”
Vệ sĩ hơi sững sờ, không biết Thẩm Hạ Lan là hỏi cái gì, nhưng mà nhớ đến Diệp Ân Tuấn cho bọn họ đi theo Trương Vũ, vội vàng nói: “Trương Vũ bị chúng tôi bắt được, trói ở bên cạnh, anh Tuấn nói cậu ta là người của cô, muốn xử trí thế nào, chờ hôm nay cô quyết định.”
Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày.

Chuyện của Trương Vũ không đủ để làm Diệp Ân Tuấn bực bội như thế.


“Không cần phải quấy rầy anh ấy, để anh ấy ngủ nhiều chút, mặt khác đi mua một ít đồ ăn sáng về, tốt nhất là có chút cháo gạo, dưỡng dạ dày.

Tôi thấy gần đây thân thể anh ấy không tốt lắm.”
Thẩm Hạ Lan sắp xếp cho hai người kia đi làm.

Kỳ thật giấc ngủ của Diệp Ân Tuấn rất nông, bởi vì huấn luyện trong quân khu làm anh trên cơ bản chỉ cần có chút tiếng động sẽ tỉnh, nhưng mà hôm nay anh lại ngủ say như vậy.

Hoặc là vì ngủ quá muộn, quá buồn ngủ, hoặc là vì bị bệnh.

Bị bệnh?
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày, chạy nhanh vào.

Cô vươn tay sờ lên đầu Diệp Ân Tuấn một cái, có hơi nóng.

Thẩm Hạ Lan vội vàng tìm một cái nhiệt kế đo cho Diệp Ân Tuấn.

Quả nhiên phát sốt rồi!
Người đàn ông này thế mà đang phát sốt!
Thẩm Hạ Lan có chút nóng nảy.

“Có thể mời một bác sĩ đến hay không?”
Thẩm Hạ Lan nói với thủ hạ.

Thủ hạ biết Diệp Ân Tuấn phát sốt, vội vàng đến bệnh viện gần đó mời một bác sĩ đến khám và chữa bệnh cho Diệp Ân Tuấn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.