Sự đối nghịch và phản bội của cô ta không thể nghi ngờ là một con dao nhọn, cứng rắn đâm vào ngực Diệp Ân Tuấn, máu chảy đầm đìa.
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan hơi trầm xuống.
Một Vu Linh mà thôi, lại có thể nhẹ nhàng hủy đi sự yên bình của nhà họ Diệp.
“Đi thôi.”
Thẩm Hạ Lan nhấc chân lên trước, lại cảm thấy bước chân có chút nặng nề.
Diệp Ân Tuấn không nói, không có nghĩa là anh không đau.
Chính là vì quá đau lòng, mới có thể khó chịu như thế.
Thẩm Hạ Lan theo Lưu Nhiên đến một nhà dân gần đó.
Bên ngoài có người canh gác.
Sau khi Thẩm Hạ Lan đến, tất cả mọi người đều rất tôn kính cô.
Cô đẩy cửa nhà dân ra đi vào.
Trương Vũ bị trói trên ghế, miệng bị khăn mặt chặn lại.
Khi cậu ta nhìn Thẩm Hạ Lan bước vào, cậu ta cho là mình nhìn nhầm rồi.
Sao mà có thể?
Thẩm Hạ Lan sao có thể xuất hiện ở đây?
Nhìn người đàn ông trước mắt này, từ một một thiếu niên suy nhược biến thành đội trưởng có thể đảm đương một phía như bây giờ, Thẩm Hạ Lan đã kiêu ngạo và tự hào đến mức nào, bây giờ lại đau lòng và khó chịu đến mức nào.
“Vì sao?”
Thẩm Hạ Lan ngồi xuống đối diện cậu ta, tự tay lấy cái khăn trong miệng cậu ta ra.
Cho đến khi nghe thấy giọng của Thẩm Hạ Lan, Trương Vũ mới tin bản thân mình không bị ảo giác.
Thẩm Hạ Lan thật sự đến đây.
Trương Vũ lập tức cảm thấy mọi chuyện đã bị lộ ra.
Cậu ta nhìn Thẩm Hạ Lan, trào phúng nói: “Cô hỏi vì sao cái gì? Tôi nghe không hiểu.”
“Vì sao phản bội tôi?”
So với lúc Dương Tân xảy ra chuyện, Thẩm Hạ Lan đối với việc vị Trương Vũ phản bội đã không còn phản ứng lớn như vậy, dù sao là Trương Vũ làm sai, có lỗi với cô, cô không việc gì phải đau khổ.
Lúc trước thu lưu Trương Vũ cũng chỉ là vì đồng ý với phó thác cuối cùng của Trương Mẫn trước khi chết đi, lại không ngờ kết quả vẫn là như vậy.
Trương Vũ nghe thấy câu hỏi của Thẩm Hạ Lan, không khỏi nở nụ cười.
“Phản bội? Thế nào là phản bội? Chị của tôi và cô là bạn tốt, nhưng mà lúc chị ấy chết cô đang ở đâu?
Chị ấy chết thảm như vậy, cô dám nói không có liên quan đến cô sao? Cô vẫn luôn gạt tôi, không cho tôi biết nguyên nhân chị ấy chết đi, vậy cô cũng đừng đề bạt tôi, đừng đưa tôi lên vị trí hiện tại, đừng để tôi tra ra được nguyên nhân cái chết của chị tôi.
Cô vừa giả nhân từ đề bạt tôi, vừa lừa gạt cái chết của chị tôi, bây giờ còn hỏi tôi vì sao phản bội cô? Thẩm Hạ Lan, cô không cảm thấy mình quá dối trá sao?”
Trương Vũ mặc dù cười, nhưng mà giọng run rẩy, đáy mắt hiện lên một tầng nước.
Thẩm Hạ Lan nhìn cậu ta, từng chữ từng chữ nói: “Tôi không nói cho cậu biết vì sao Trương Mẫn chết, cậu không biết vì sao sao? Chị của cậu đã làm sai, cô ấy phải trả một cái giá lớn, không cần phải lôi kéo cuộc đợi của cậu vào.
Tôi đề bạt cậu, không phải là vì áy náy với Trương Mẫn, mà là hy vọng cậu có thể có thể có một cuộc sống của chính mình, có thể tùy ý tiêu sái một chút.
Tôi biết sớm muộn gì cậu cũng biết chuyện, tôi cũng không muốn gạt cậu, bây giờ cậu ở vị trí này muốn tra cái gì đó rất dễ dàng, chỉ là tôi không ngờ cậu lại lựa chọn như vậy.
Trương Vũ, cậu thật sự làm tôi rất thất vọng.”
“Cô thất vọng? Cô thế mà còn không biết nói thất vọng vì tôi? Cô có biết không? Trương Mẫn là người thân duy nhất trên thế giới này của tôi! Nhà họ Trương chúng tôi cũng không còn mấy người.
Chị của tôi vì tôi mà chịu khổ nhiều như vậy, tôi không cần biết chị ấy đã làm gì người khác, tôi cũng không quan tâm chị ấy có tội ác khó tha thế nào, nhưng mà về phía tôi, chị ấy là thật sự là dốc hết mọi thứ.
Nhưng mà cho đến khi chị ấy chết đi, tôi cũng không biết chị ấy đã phải chịu đựng nhiều như vậy.
Đây là chị ruột của tôi đó! Là người chị cùng dòng máu với tôi, là người phụ nữ tồn tại thay thế cho mẹ của tôi! Cô nói tôi làm sao có thể không oán? Không hận?”
Nước mắt Trương Vũ theo khóe mắt chảy xuống.
Ánh mắt của cậu ta đè nén bi thương, đến cả căn phòng cũng bị đè nén..