“Nếu như cậu đến đây là để cầu tình cho nó, vậy thì đừng nói nữa, với lại cậu cứ kêu tôi là anh cả, tại sao lại phải gọi là sếp Diệp, tôi không xứng để nhận tiếng anh cả này của cậu à?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn thanh thanh đạm đạm, lại làm cho trái tim của Triệu Ninh đột nhiên dừng lại.
Diệp Tử làm ra chuyện như vậy, anh ta thật sự không dám hi vọng xa vời Diệp Ân Tuấn có thể tha thứ cho mình, cho nên mới gọi anh là sếp Diệp.
Nhưng mà bây giờ nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, ánh mắt của Triệu Ninh lập tức trở nên ẩm ướt.
“Anh, em xin lỗi.”
“Cậu không làm gì có lỗi với tôi, nói xin lỗi cái gì chứ.”
Diệp Ân Tuấn và Triệu Ninh cũng là một đôi bạn lớn lên với nhau từ nhỏ, Diệp Ân Tuấn biết rất rõ anh ta có tính tình như thế nào.
Anh tự tay pha một bình trà, lại rót cho Triệu Ninh một ly, sau đó mới thấp giọng nói: “Người làm ra chuyện đó là Tử chứ không phải là cậu, cậu không cần phải nói xin lỗi.”
“Nhưng mà dù sao cô ấy cũng là vợ của em.”
Giọng nói của Triệu Ninh có vẻ khổ sở.
Làm sao mà Diệp Ân Tuấn không biết loại cảm giác này chứ?
Anh trầm tư một chút rồi nói: “Triệu Ninh, sức khỏe đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đã tốt hơn nhiều rồi, độc đã được tiêu trừ, cảm ơn anh.”
Diệp Ân Tuấn nâng ly trà lên nhấp một ngụm hồng trà, sau đó mới nói: “Tôi biết là đàn ông, cậu muốn chịu tội thay cho vợ của mình, nếu như tôi đoán không sai, cậu muốn cứu Diệp Tử ra ngoài, sau đó cậu đến nhận tội có đúng không?”
Triệu Ninh không biết phải đặt tay ở chỗ nào.
Chính là như vậy, đúng là anh ta đã nghĩ như thế, nhưng mà bị Diệp Ân Tuấn hỏi anh ta lại cảm thấy không biết phải trả lời như thế nào.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ của anh ta thì liền biết mình đã đoán đúng.
Anh thở dài một hơi rồi nói: “Triệu Ninh, là đàn ông, cậu có thể nghĩ như vậy, làm như vậy, tôi rất vui mừng.
Nhưng mà cậu có nghĩ tới không, tính tình của Tử đã thối nát, trước kia nó phản bội tôi nói là vì cậu, thật ra nói cho cùng cũng chỉ là bởi vì nó mà thôi.
Nó sợ sau khi mất cậu rồi thì không có người nào để dựa vào, cho nên nó mới có thể làm ra chuyện được ăn cả ngã về không.”
“Cho dù như thế thì cũng không sai, nói rõ cô ấy đối với em tình sâu nghĩa nặng, coi em như là người duy nhất để dựa vào.”
Lời phản bác của Triệu Ninh để Diệp Ân Tuấn biết rằng trước khi anh ta đến đây thì anh ta đã suy nghĩ những thứ này.
“Được thôi, coi như bỏ qua những chuyện này không đề cập tới, cậu có thể đảm bảo sau khi Tử trở về thì sẽ không làm tổn thương tôi và Hạ Lan không? Cậu có thể đảm bảo cô ta sẽ không liên lạc với Vu Phong không? Cậu có thể đảm bảo Tử sẽ không lợi dụng đứa nhỏ ở trong bụng để ép buộc cậu làm theo ý của nó? Nếu như cậu có thể đảm bảo được những thứ này, vậy thì tôi sẽ đồng ý với cậu.”
Mấy vấn đề liên tiếp của Diệp Ân Tuấn làm cho Triệu Ninh không thể ngóc đầu lên được.
Anh ta không thể đảm bảo.
Một điều kiện cũng không thể.
Nhưng mà…
Triệu Ninh cắn chặt hàm răng, không biết nói cái gì mới có thể thả Tử ra ngoài.
“Anh à, dù sao thì cô ấy cũng đang mang thai.”.