Câu nói chệch hướng không liên quan này làm Diệp Ân Tuấn và mọi người ngơ ngác một chút.
Không phải là nên nói vấn đề đôi mắt và chất độc hả?
Sao lại đột nhiên thốt ra một câu như thế?
Có điều Diệp Ân Tuấn vẫn rất chiều vợ, vội vàng sắp xếp người chuẩn bị đồ ăn cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan: “Em muốn ăn thịt.”
Thấy Thẩm Hạ Lan có sức sống hơn, khóe môi của Diệp Ân Tuấn cũng cong lên.
“Em vừa mới khỏe lại, ăn quá nhiều thịt không tốt lắm đâu.”
“Nhưng mà em muốn ăn, làm sao bây giờ đây?”
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực, chu cá miệng nhỏ, tư thế đó, biểu cảm đó, giọng nói đó, lập tức làm cho đám người bị nhét đầy một miệng thức ăn cho chó.
Tống Dật Hiên ho khan một tiếng: “Nếu như Hạ Lan đã không có chuyện gì, vậy thì tôi đi về xem Ngọc Duyên đây, có chuyện gì thì liên lạc sau.”
Nói xong, anh ta đứng dậy đi khỏi.
Hồ Ngọc Duyên của anh ta vẫn còn đang hôn mê, nếu như cô nhóc này biết bị mình đánh cho hôn mê, không biết là sau này sẽ làm gì với anh ta nữa?
Nhớ tới Hồ Ngọc Duyên, trái tim của Tống Dật Hiên cảm thấy ấm áp.
Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng cũng muốn về nhà, nhưng mà bây giờ không thể về được.
Vẫn còn chưa hiểu nguyên nhân sức khỏe của Thẩm Hạ Lan, làm sao bọn họ có thể về nhà?
Cái cặp vợ chồng này thật là vô lương tâm.
Hai người ho khan một tiếng, sau đó lui ra ngoài.
Lúc trong phòng chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan tới hung hăng hôn cô.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp bị Diệp Ân Tuấn hôn đến nghẹt thở.
Cô biết lần này Diệp Ân Tuấn thật sự lo lắng sợ hãi.
Mặc dù bản thân cô cũng không biết tại sao thân thể của mình lại xảy ra phản ứng như vậy, nhưng mà cô vẫn rất lạc quan.
Bây giờ mình không bị chất độc phát tác bỏ mạng, cũng không bị mù, xem như đây là một hiện tượng tốt.
Chờ sau khi ăn uống no say rồi thì lại thảo luận tới vấn đề này.
Lúc Diệp Ân Tuấn buông Thẩm Hạ Lan ra, anh vẫn rất khẩn trương.
Thẩm Hạ Lan nhìn bộ dạng tiều tụy của anh, cô dịu dàng nói: “Hại anh lo lắng rồi, em xin lỗi.”
“Không trách em được, chỉ có thể đổ lỗi kẻ thù quá gian xảo.”
Lời này của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan bật cười.
“Dư Khinh Hồng…”
“Bị anh bắt lại rồi, nhưng mà em không cần phải đi xem đâu, không hỏi ra được gì từ trong miệng của cô ta hết, không thể giữ người này lại được.”
Trong mắt của Diệp Ân Tuấn xẹt qua một tia tàn nhẫn..