Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1600: 1600: Chương 1599





“Vu Phong có phải là con ruột của Vu Linh hay không thì không liên quan gì nhiều đến chúng ta cả, bất kể là phải hay không, thì Vu Phong vẫn là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta, nếu có thể lấy được mẫu thử thì chỉ là làm cho chúng ta càng rõ ràng sự tình hơn mà thôi, không có sự giám định này thì nó vẫn không cản trở mối quan hệ thù địch của chúng ta với anh ta, dù sao ngay cả khi chúng ta có biết anh ta là con ruột của Vu Linh đi nữa, thì mâu thuẫn giữa chúng ta cũng không thể hoá giải.

Vì một người không liên quan mà lấy lợi ích của mình ra trao đổi với Phương Nguyên, em cảm thấy không đáng.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn khẽ sững sờ.

“Em có vẻ không thích Phương Nguyên lắm?”
“Thích cũng không phải, mà không thích cũng không phải, dù sao thì cũng không có nhiều tiếp xúc sâu, càng huống hồ, bây giờ em cảm thấy cuộc sống hiện tại của chúng ta khá tốt, trò chuyện với các con, uống trà với ông ngoại, cuộc sống thường nhật rất thoải mái, tại sao em lại phải khiến bản thân mình hoặc anh bị cuốn vào cuộc tranh giành quyền lực ở nước T chứ? Nếu thật sự đến lúc cần thiết, Phương Nguyên đến cầu xin chúng ta, chúng ta mới nghĩ đến vấn đề này thì cũng không muộn.

Bây giờ em chỉ muốn cùng anh, các con, và ông ngoại, và người nhà đón Tết vui vẻ thôi, còn những việc khác, miễn là nó không quá nghiêm trọng, em cũng không muốn quan tâm lắm.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan trực tiếp ôm lấy Diệp Ân Tuấn.

Nghe thấy bà xã đại nhân có ước muốn năm mới này, làm sao Diệp Ân Tuấn lại không đồng ý cho được?
“Được.


Chúng ta không quan tâm mấy chuyện lộn xộn này nữa, mà đón Tết thật vui.”
“Chính xác.”
Thẩm Hạ Lan rất hài lòng với sự hiểu chuyện của Diệp Ân Tuấn.

“Vậy thì bà xã, ngày mai phải dọn qua ở với ông ngoại rồi, cần chuẩn bị chút đồ gì không?”
Thấy Thẩm Hạ Lan không muốn thảo luận về chủ đề này, Diệp Ân Tuấn không thể không chuyển chủ đề.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Ông ngoại chắc đã chuẩn bị xong hết rồi, không cần chúng ta, chỉ cần chúng ta đem miệng đi ăn là được.”
“Em thật không biết xấu hổ.”
“Chứ sao dù sao em cũng là cháu gái ruột của ông mà.”
Thẩm Hạ Lan nói đến đây, trong lòng vẫn thịch một cái.


Ngoài bản thân cô, Phương Nguyên cũng là cháu ngoại của ông cụ Tiêu mà.

Nghĩ đến Phương Nguyên, Thẩm Hạ Lan vẫn bất giác khựng lại một lúc, nhưng rất nhanh sau đó lại cười nói: “Ông xã, em muốn ăn gì đó ngon ngon.”
“Đói bụng rồi à?”
“Ừm nè.”
Diệp Ân Tuấn nghe nói Thẩm Hạ Lan đói, nhanh chóng đứng dậy đích thân xuống bếp.

Thẩm Hạ Lan cũng bị Diệp Ân Tuấn nuông chiều quen, nũng nịu nói: “Em muốn ăn cơm chiên trứng, hình trái tim đó nha.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn cười một cách sủng nịch, bây giờ đối với anh mà nói, chỉ cần Thẩm Hạ Lan muốn ăn, cho dù không làm được, anh cũng sẽ đi học ngay.

Sau khi anh rời khỏi phòng ngủ, thuộc hạ của anh đã đợi ở phòng khách, vừa nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, anh ta đang định nói thì bị Diệp Ân Tuấn ngăn lại.

“Vào bếp giúp tôi thái rau.”
“Hả?”
Lời dặn dò của Diệp Ân Tuấn trực tiếp khiến cấp dưới của anh choáng váng, còn tưởng đã nghe nhầm nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.