Thẩm Hạ Lan bỗng lại nghĩ đến một chuyện.
“Anh có nhớ chiếc điện thoại của Tống Dật Hiên từng bị Minh Triết hack không?”
“Sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn có hơi nghi hoặc, nhất thời không nghĩ được cái gì.
Thẩm Hạ Lan có hơi bối rối mà ho một tiếng, nói: “Ờm, lúc đó Minh Triết hack điện thoại của Tống Dật Hiên, trong điện thoại của anh ấy đều là những video người lớn đó.
Lúc đó Minh Triết liệu có lưu lại?
Hoặc nói sau khi xóa bản thân thằng bé còn có thể khôi phục không?”
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn bỗng thay đổi.
“Ý của em là nói Tống Dật Hiên dạy hư con trai của anh?”
“Cũng không thể nói như thế, chỉ là nói trong số những người Minh Triết từng hack, chỉ có Tống Dật Hiên khá đáng tin, hoặc nói ở trong lòng Minh Triết là xem cuộc đời thái độ của Tống Dật Hiên là chỗ xả.
Dù sao nhân cách chính của Minh Triết quá trầm ổn, quá hiểu chuyện, thật ra chắc sống cũng quá đè nén.
Nhưng Tống Dật Hiên lại không, anh ấy tùy hứng tùy tiện, phong lưu phóng khoáng, giống như không để tâm đến chuyện gì cả, có lẽ Minh Triết dưới áp lực quá lớn sẽ tưởng tượng ra Tống Dật Hiện để phát tiết, cho nên mới dựa theo những chuyện của Tống Dật Hiên mà làm ra những chuyện này.”
Thẩm Hạ Lan cũng chỉ là đoán, nhưng hiểu con không ai bằng mẹ, Thẩm Hạ Lan cảm thấy những gì mình đoán chắc đúng tám chín phần.
Cho nên nói trẻ con khi còn bé trưởng thành và hiểu chuyện quá sớm không nhất định là chuyện tốt, nhất là kiểu thiên tài IQ cao như này.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy Thẩm Hạ Lan giải thích như vậy, cảm thấy cũng hơi có lý, nhưng trong lòng lại có chút tức giận về Tống Dật Hiên.
Khốn khiếp!
Dạy hư con trai của anh!
Món nợ này về sau sẽ tính với anh ta.
Diệp Ân Tuấn lẩm bẩm một tiếng trong lòng, sau đó thấp giọng hỏi: “Bây giờ phải làm sao? Minh Triết còn ở chỗ Tô Nam, chúng ta đi đón thằng bé về sao?”
“Được, anh đợi em một chút, em thay quần áo.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đứng dậy.
Cô là mẹ của Diệp Minh Triết, tình hình bây giờ đương nhiên không muốn để một mình Diệp Ân Tuấn đi đón Diệp Minh Triết.
Diệp Ân Tuấn sớm đã đoán trước sẽ như vậy, cho nên rất kiên nhẫn đợi Thẩm Hạ Lan thay quần áo đi ra.
Má Hoàng bọn họ cũng quay về rồi.
Diệp Ân Tuấn đã trả lương cuối năm cho bọn họ rồi, hơn nữa cũng thông báo bắt đầu từ tối nay bọn họ có thể nghỉ lễ rồi, đồng thời phát bọn họ một vài khoảng thưởng cuối năm.
Ai nấy nhìn thấy lì xì Diệp Ân Tuấn phát thì đều vô cùng phấn khích và vui mừng, còn gửi rất nhiều lời chúc hạnh phúc với hai vợ chồng Diệp Ân Tuấn, sau đó tự mình về phòng thu dọn đồ đạc.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan mặc xong áo khoác thì trực tiếp lái xe đến nhà của Tô Nam.
Bạch Tử Đồng do mang thai nên có hơi buồn ngủ, giờ còn đang ngủ.
Thẩm Hạ Lan cũng không định làm phiền cô ta, bèn nhẹ nhàng đi vào phòng.
Diệp Minh Triết vừa làm xong thôi miên mới tỉnh lại chưa lâu, cả người đờ đẫn, không có tinh thần, sắc mặt cũng tái nhợt..