Con gái à, kẻ tham ăn có thể tính là ưu điểm sao?
Có điều thấy bộ dạng vui vẻ của Diệp Nghê Nghê, thậm chí hận không thể thể hiện lan rộng sự ăn nhiều này ra, Thẩm Hạ Lan không nhẫn tâm đả kích cô bé.
Hai mẹ con lại nói chuyện một lúc, Diệp Nghê nghê trực tiếp ngáp có hơi buồn ngủ rồi.
“Buồn ngủ rồi sao? Mẹ bế con về phòng đi ngủ có được không?”
Diệp Nghê Nghê vừa nghe lập tức vui vẻ gật đầu.
“Mẹ, mẹ kể chuyện trước khi ngủ cho con nghe đi, mẹ rất lâu không có kể chuyện cho con rồi, từ khi mẹ và ba ở bên nhau lại thì đều không thích ngủ cùng con nữa rồi.”
Diệp Nghê Nghê dẩu môi buồn bã tố cáo.
Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi ngại rồi.
Khoảng thời gian này hìnhnhư thật sự ở riết bên Diệp Ân Tuấn quá lâu, đều lơ là con cái rồi.
“Được, mẹ kể chuyện trước khi ngủ cho con.”
Thẩm Hạ Lan bế Diệp Nghê Nghê đi về phía phòng của cô bé.
Diệp Nghê Nghê vui vẻ ôm cổ của Thẩm Hạ Lan, dán mặt của mình vào mặt của Thẩm Hạ Lan, sau đó rất thỏa mãn nói: “Mẹ, thật thích như bây giờ, con muốn cả đời làm công chúa nhỏ của mẹ.”
“Được.”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng mềm nhũn.
Còn nhớ khi vừa sinh cô bé, bộ dạng thoi thóp của cô bé, Thẩm Hạ Lan thật sự khó thể tưởng tượng có thể cùng Diệp Nghê Nghê có cuộc sống trọn vẹn trong tương lai.
Cô cảm ơn Diệp Ân Tuấn, cũng may mắn mình lúc đầu không có từ bỏ Diệp Nghê Nghê.
Hai người sau khi đi vào phòng, Diệp Nghê Nghê đã buồn ngủ không chịu được rồi, nhưng vẫn cố cưỡng lại cơn buồn ngủ muốn nghe Thẩm Hạ Lan kể chuyện cho mình.
Thật ra Thẩm Hạ Lan biết, con gái đâu phải muốn nghe kể chuyện? Chẳng qua chỉ là vì muốn ở cùng với cô thêm một lúc mà thôi.
Thẩm Hạ Lan cởi dép leo lên giường, trực tiếp ôm Diệp Nghê Nghê vào trong lòng, dịu dàng nói: “Mẹ tối nay ngủ với con.”
“Thật sao?”
Diệp Nghê Nghê vui tới mức mắt lấp lánh ánh sao.
Thẩm Hạ Lan lúc này mới phát hiện, sự ở bên tí ti của mình đối với bọn trẻ mà nói là chuyện vui cỡ nào.
“Ừ, thật, nhắm mắt lại, mẹ sắp kể chuyện rồi.”
“Dạ.”
Diệp Nghê Nghê vui vẻ khoác cánh tay của Thẩm Hạ Lan.
Sau khi giọng nói dễ nghe của Thẩm Hạ Lan cất lên, không bao lâu thì Diệp Nghê Nghê đã ngủ thiếp đi.
Thẩm Hạ Lan nhìn gương mặt ngủ ngon lành của con gái, không khỏi mỉm cười một tiếng.
Diệp Ân Tuấn nói tình trạng của Diệp Minh Triết cho Diệp Tranh, sắc mặt của Diệp Tranh cực kỳ nghiêm trọng.
“Ba, ba chắc chắn Minh Triết thật sự mắc chức nhân cách phân liệt sao?”
“Chắc chắn và khẳng định, cho nên Tranh, chuyện này nhờ cậy vào con rồi, chuyện của Minh Triết không thể để người khác biết, nếu như có thể, tốt nhất con cũng đừng nói cho nó, con và Minh Triết bắt đầu từ ngày mai ở chung một phòng, nhân cơ hội làm thôi miên chữa trị cho nó, con thấy được không?”
Lời đề nghị của Diệp Ân Tuấn trực tiếp bị Diệp Tranh phủ định.
“Ba, như này không thực tế.
Ba hay con đều biết ý trí của nhân cách chính của Minh Triết mạnh mẽ cỡ nào.
Nếu như con muốn thôi miên với cậu ấy, cậu ấy nếu không phối hợp con căn bản không làm được.”.