Khi anh nhìn thấy chiếc xe bị nổ là xe của nhà mình, sắc mặt bỗng tái đi vài phần.
Mắt của Diệp Minh Triết bỗng đanh lại.
“Mẹ.”
Cậu bé nhấc chân chạy, trong mắt ngân ngấn nước mắt.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Minh Triết đi ra, nhìn vẻ mặt của cậu bé là biết cậu bé bị dọa sợ rồi, vội vàng đi tới túm cánh tay của Diệp Minh Triết.
“Minh Triết, mẹ ở đây, Tranh cũng ở đây, mẹ với Tranh không ở trên xe.”
Tiếng của Thẩm Hạ Lan đã kéo ánh mắt của Diệp Minh Triết lại.
Cậu bé vừa mới hòa hoãn trước cái chết của Sa Sa, hiện nay xe của mẹ lại phát nổ, Diệp Minh Triết cũng có hơi không phản ứng kịp, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì lập tức lao vào trong lòng cô, cả người đều run rẩy.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy tiếng của Thẩm Hạ Lan thì bỗng nhìn qua bên này, phát hiện Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh bình an vô sự thì mới thở phào.
“Xảy ra chuyện gì?”
Anh chạy tới, nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Hạ Lan nói ngắn gọn sự việc một chút thì đã có người bắt đầu cứu hỏa.
Diệp Ân Tuấn biết được là nhắc nhở của Diệp Tranh thì không khỏi xoa đầu của cậu bé, thấp giọng nói: “Cảm ơn con, Tranh.”
Diệp Tranh lắc đầu, rõ ràng cũng bị dọa không nhẹ.
Dù sao xe của Thẩm Hạ Lan đã bị nổ, Diệp Ân Tuấn sau khi chắc chắn bọn họ an toàn không có vấn đề gì thì lập tức gia nhập vào công tác dập lửa.
Diệp Minh Triết rất nhanh bình tĩnh trở lại, đôi mắt phượng tuyệt đẹp đó lúc này lập lòe ánh sáng kiên nghị người khác nhìn không hiểu.
Phần tử khủng bố thật sự quá đáng hận!
Bắt nạt người nước họ, tuy xa cũng phải giết!
Diệp Minh Triết trước giờ chưa từng có cảm nhận được trách nhiệm và gánh nặng mãnh liệt khi là một quân nhân như vào lúc này.
Cậu bé phải khắc phục chứng nhân cách phân liệt! Cậu bé phải cố gắng tập luyện! Cậu bé phải tiếp tục tòng quân!
Nếu không cậu bé ngay cả năng lực bảo vệ người nhà cũng không có.
Thẩm Hạ Lan cũng được, Diệp Ân Tuấn cũng được, thân phận bối cảnh của bọn họ đã định sẵn đời này của bọn họ sẽ không bình thường, đã định sẵn kiếp này của bọn họ gặp phải đương đầu với những toan tính và nguy cơ.
Cậu bé là con trai của bọn họ, còn cả Tranh và Nghê Nghê, cậu bé bắt buộc phải khiến mình mạnh lên mới được.
Lúc đầu ở Nam Phi, người cậu bé giết không phải là con người, mà là phần tử khủng bố đáng hận.
Cậu bé là dũng sĩ chính nghĩa, cho dù tay nhuốm máu tươi, cũng là vì bảo vệ người thân, vì bảo vệ đất nước!
Chướng ngại trong lòng Diệp Minh Triết đột nhiên gỡ ra.
Cậu bé liếc nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng lại kiên định nói: “Mẹ, con đi giúp đỡ.”
Nói xong Diệp Minh Triết nhanh chóng ra nhập vào trong..