Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1662: 1662: Chương 1661





“Cửa hàng sửa xe nhỏ ở gần đó sao? Ở đâu?”
“Chính là ở chỗ quẹo phải của trục đường chính.”
Lời của Triệu Ninh khiến Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày.

Cô sao không nhớ ở đó có một cửa hàng sửa xe nhỏ như vậy nhỉ?
“Còn nhớ vị trí không?”
“Đương nhiên.”
“Tôi gửi định vị cho cậu, cậu đến đón tôi, chúng ta qua đó xem thử.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì cúp máy, sau đó gửi định vị của mình cho Triệu Ninh.

Diệp Ân Tuấn và Diệp Minh Triết đều đang bận, trong lúc đó Diệp Ân Tuấn đã gửi tin nhắn qua, Thẩm Hạ Lan bảo anh chuyên tâm lo liệu ở bên đó là được, trong nhà không có sao.

Khi cô thay đồ đi ra khỏi phòng, vừa hay gặp phải Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên.

“Em đây là muốn đi đâu?”
Tống Dật Hiện hơi nhíu mày.


Chuyện nổ xe này đã gây chấn động như vậy, bọn họ muốn mặc kệ cũng không được, rõ ràng có người muốn mạng của Thẩm Hạ Lan hoặc Diệp Ân Tuấn, con bé này còn muốn chạy ra ngoài.

Đầu bị nước vào à?
Tuy Tống Dật Hiện không có nói rõ, nhưng ánh mắt và vẻ mặt đã thể hiện ý tứ như thế.

Thẩm Hạ Lan có hơi buồn bực mà cười khan nói: “Em ra ngoài làm chút việc.”
“Có việc gì cũng không được ra ngoài, muốn ra ngoài thì đợi Diệp Ân Tuấn về rồi tính.”
Tống Dật Hiện bây giờ cực kỳ gia trưởng chuyên chế, trực tiếp kêu người khác đóng cửa ngoài lại.

“Đừng mà, em gọi Triệu Ninh qua đón em, em thật sự có việc.”
Thẩm Hạ Lan không ngừng nháy mắt với Hồ Ngọc Duyên, hy vọng chị dâu họ này có thể giúp mình nói tốt vài câu, nhưng Hồ Ngọc Duyên lại nói thẳng: “Em cho dù có nháy mù mắt, chị cũng sẽ không giúp em.

Dật Hiên nói đúng, bây giờ tình hình bên ngoài không biết như nào, em không thể ra ngoài được.”
“Hai người thật là chồng ca vợ hát.


Hồ Ngọc Duyên, chị đội Tống Dật Hiên như vậy, không sợ anh ấy lên tận trời sao?”
Thẩm Hạ Lan buồn bực nói.

Tống Dật Hiên rất dửng dưng, hờ hững nói: “Diệp Ân Tuấn đi đâu cũng đội em lên, anh thấy em cũng không lên tận trời.

Nhưng nhìn tình hình hiện nay, cách trời cũng gần rồi.”
“Tống Dật Hiên, anh có ý gì? Em ra ngoài thật sự là có việc.”
Thẩm Hạ Lan chưa từng nghĩ mình có một ngày sẽ bị Tống Dật Hiên kháy.

Thật sự không có thiên lý mà.

“Có chuyện hay không anh mặc kệ, dù sao em không thể ra ngoài.

Em nếu như không nghe, anh không để bụng kêu Dũng đánh ngất em, để em nghỉ ngơi thêm một lúc đâu.”
“Anh dám!”
“Em thử xem.”
Thẩm Hạ Lan và Tống Dật Hiện mắt lớn trừng mắt nhỏ, mang bộ dạng gà chọi, ai cũng không nhường ai.

Ông cụ Tiêu nghe thấy tiếng cãi nhau của hai người bọn họ thì đi ra.

“Chuyện gì? Sắp tết rồi, hai đứa không thể bớt lại được sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.