Thẩm Hạ Lan nhìn ánh mắt của anh đã biết ngay.
Cô cười nói: “Vừa vặn em không hy vọng Minh Triết đi con đường của anh, quá nguy hiểm.
Có thể là em không đủ tư cách làm quân tẩu, cho nên chuyện lần này đối với em mà nói ngược lại em còn thấy đây là một chuyện tốt, không chừng còn có thể khiến cho Minh Triết mất đi con đường tham gia quân ngũ, sau này có thể an tâm muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Anh đó, nhiều năm dãi nắng dầm mưa như vậy, vì quốc gia vì nhân dân cũng làm không ít, vốn chúng ta đã định rút lui rồi, nếu như bởi vì chuyện này mà có thể rút lui được thì đấy cũng không tệ.”
“Chỉ sợ không thể như em mong muốn.”
Diệp Ân Tuấn bất đắc dĩ xoa đầu Thẩm Hạ Lan: “Đơn xin giải ngũ của anh bị giữ lại rồi.
Chuyện này nổi lên, nếu như kí tên cho anh giải ngũ, sẽ nói rõ là anh chạy trốn hiềm nghi.
Đừng quên, Lương Tử không chỉ là anh em của mỗi anh cả, mà còn là anh em của anh.
Nhưng thật ra anh không hề bị nhằm vào, chỉ là kiểm tra theo thông lệ thôi, giữa anh với Lương Tử có rất nhiều buôn bán qua lại, có thể đều sẽ bị lục ra để điều tra.
Chỉ là khoảng thời gian này cũng không thể rời khỏi Hải Thành.
Anh thấy trận tuyết này càng rơi càng có dấu hiệu lớn thêm, vừa vặn cũng phủ kín con đường, anh cũng không đi đâu cả, chỉ ở nhà với em và bọn nhỏ thôi.”
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, có điều cũng nhẹ gật đầu.
Kết quả này cũng không có gì có thể tranh luận.
Mối quan hệ qua lại và buôn bán qua lại giữa Diệp Ân Tuấn với Lương Thiệu Cảnh đều rõ ràng, rành rành đấy, sợ là có người cố ý giội nước bẩn.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ đến một người.
Người phụ nữ ở thành phố A bị bản thân mình hiểu lầm cấu kết với Diệp Ân Tuấn, vừa bị ném vào trong biển chết đuối kia.
Lòng của cô không khỏi lộp bộp một cái, nhưng cũng không có dò hỏi Diệp Ân Tuấn gì nữa.
Chuyện này cô sẽ âm thầm giải quyết.
“Vậy lát nữa em sẽ dẫn Nghê Nghê qua nhà Trạm Dực nha.
Quan hệ giữa chúng ta người đời đều biết, thân phận với bối cảnh của chúng ta cũng không có gì có thể khiến cho người ta đồn đoán, lúc này em sợ chị dâu cả chịu không nổi.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn có hơi vướng mắc.
Lúc này tốt nhất là không hi vọng Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài, nhưng mà Lam Dực cũng muốn mình giúp đỡ chăm sóc người nhà.
Tiêu Niệm Vi với Bạch Tử Đồng đều không hợp qua đó, cũng chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan có thể thôi.
Nhưng là Phương Nguyên từng nói, Vu Phong định ra tay với Thẩm Hạ Lan, bây giờ rất có thể là thời cơ tốt nhất.
Diệp Ân Tuấn chưa từng vướng mắc như thế.
“Anh đi qua cho, em ở lại đi.”
Anh trầm tư một chút mới đưa ra quyết định.
Đương nhiên Thẩm Hạ Lan biết anh đang suy nghĩ gì, cô vươn tay ra cầm lấy tay của Diệp Ân Tuấn, nói: “Đừng lo cho em, nếu như Vu Phong thật sự muốn nhắm vào em, thế nào cũng sẽ tìm được cơ hội, chúng ta cứ một mực tránh né cũng không phải là cách.
Cứ nói chuyện vụ nổ lần này, chúng ta ai cũng không ngờ anh ta sẽ ra tay từ nhà chúng ta cộng thêm xưởng sửa xe bên cạnh, càng không ngờ đối phương có thể đoán được chính xác tâm tư của Triệu Ninh rồi lấy ra lợi dụng như vậy, vì thế nên đến thì tránh cũng không xong.
Chung quy em không thể vì tránh né âm mưu của Vu Phong mà không bao giờ bước ra khỏi cửa nữa? Huống hồ không cho anh ta cơ hội thì chúng ta làm sao có cơ hội đây?”
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan nói đúng là rất chính xác, nhưng mà nghĩ đến dùng Thẩm Hạ Lan làm mồi nhử, trong lòng của anh vẫn cứ không thoải mái, hơn nữa vẫn lo lắng.
“Em đã điều tra rõ ràng chuyện vụ nổ rồi sao? Thật sự không có liên quan đến Triệu Ninh à?”.